/tmp/oxpqc.jpg
Tuyển tập Top 7 bản tóm tắt truyện ngắn Tôi đi học hay nhất của các bạn học sinh chuyên Văn và các giáo viên dạy Văn của nhiều trường. Tổng hợp văn mẫu 8 với hơn 500 bài giúp bạn học văn tốt nhất.
Nội dung bài viết
Qua dòng hồi tưởng, những kỉ niệm trong ”tôi”vào ngày đầu đi học được thể hiện. Tất cả đều được thể hiện thật hồn nhiên và đẹp đẽ, mang những ký ức khó quên trong “tôi”.
Nhà văn Thanh Tịnh cho chúng ta sống lại những kỉ niệm đẹp nhất trong buổi đi học đầu tiên. Một buổi sáng mùa thu, bầu trời trong xanh, gió se se lạnh. Cậu bạn e ấp nép sát bên mẹ, được mẹ dắt đến trường. Những thứ trước mắt đã tùng quen thuộc bỗng trở nên xạ lạ, cùng bao điều mới mẻ. Những bạn nhỏ chạc tuổi cậu bé có vẻ như đã quá quen thuộc với ngày tựu trường, vui vẻ tung tăng cầm sách bút đến trường. Không chỉ có một mình cậu bỡ ngỡ với những điều trên, rất nhiều bạn cũng ngây ngô và dè dặt với mọi thứ. Bỗng chốc cậu thấy mình trưởng thành hơn, những dòng suy nghĩ như đám mây bồng bềnh trong đầu cậu.
Sự lo lắng về một chặng dường mới được vỗ về khi nghe được giọng nói ấm áp của ông quản đốc cùng nụ cười tươi của thầy giáo. Vẫn không kìm được nước mắt, toan đinh khóc thì được người mẹ ân cần giúp đỡ. Nào là bức tranh, bàn ghế, bạn nhỏ bên cạnh bỗng trở nên thân thiết lạ kì.
Hằng năm, cứ vào cuối thu, lòng tôi lại nao nức nhớ về kỉ niệm ngày tựu trường. Tôi không thể quên buổi sáng hôm ấy, tiết trời đầy sương thu và gió lạnh. Mẹ tôi dẫn tôi đi trên con đường làng quen thuộc, nhưng lần này tôi cảm thấy lạ, bởi: Hôm nay tôi đi học. Dọc đường, nhìn các cậu bạn cùng tuổi cầm sách vở bút thước gọn gàng mà tôi thèm muốn được như thế. Trong bộ quần áo mới tôi thấy mình trang trọng và đứng đắn hơn. Trước sân trường dày đặc người, trường Mỹ Lý của tôi xinh xắn, oai nghiêm. Những cậu học trò mới như tôi bỡ ngỡ, rụt rè và cả lo sợ, bất giác chúng tôi còn òa khóc . Được sự khuyến khích, an ủi của ông Đốc và sự động viên, cổ vũ của mẹ, chúng tôi đã vào lớp. Bước vào lớp, tôi bỗng cảm thấy mọi thứ thật thân quen, từ bàn ghế đến người bạn chưa từng gặp. Tôi vòng tay lên bàn, ngoan ngoãn đánh vần dòng chữ thầy giáo viết: Tôi đi học!
Hằng năm cứ vào cuối thu, khung ảnh thiên nhiên lại làm cho tác giả nhớ đến những kỉ niệm về ngày đầu tiên đi học. Nhân vật tôi được mẹ đưa đến trường trong lòng tràn ngập cảm giác mới lạ: Hôm nay tôi đi. Cậu tự nhiên thấy muốn tự mình cầm bút thước, thấy những trò quậy phá rong ruổi với đám bạn đã xa tít tắt. Khi tới trường, quan sát những học sinh cậu thấy họ như những con chim non còn bỡ ngỡ trong những cử chỉ hành động gần như trở nên thừa thãi. Khi thầy Đốc trường Mĩ Lí điểm danh cho học sinh xếp hàng vào lớp, ai cũng hồi hộp, lo âu, không biết phải làm gì nhưng sau câu nói của thầy mọi chuyện đều ổn. Lớp học bắt đầu với dòng chữ đầu tiên thầy viết lên bảng đó là bài tập viết: Tôi đi học!
Mỗi năm cứ đến thời điểm cuối thu trong lòng tôi lại dạt dào nhiều cảm xúc và kỉ niệm của buổi tựu trường đầu tiên trong đời. Buổi sáng đó thật khác lạ khi mẹ đưa tôi đến trường bằng chiếc xe đạp, con đường tôi vẫn đi hôm nay sao lạ quá, có lẽ vì hôm nay tôi đã đi học. Tôi thấy mình bỗng trở nên đứng đắn trong bộ đồng phục của trường và mong muốn cầm sách, vở, bút viết. Lần đầu tiên đến trường, tôi bỡ ngỡ bởi ngôi trường khang trang, to lớn hơn nhiều so với những lần trước. Tôi bỗng lo sợ một điều gì đó nên đứng sau áo mẹ cho thật an tâm. Tiếng trống trường lên và chúng tôi tập trung nghe gọi tên để vào lớp, tôi thực sự hồi hộp lo sợ. Đúng lúc này ông đốc đến vỗ về, an ủi để các bạn bước vào lớp. Cô giáo bước vào và đó là cô giáo chủ nhiệm, cô nở nụ cười tươi, tôi nhìn xung quanh lớp học và những người bạn thân thương bên cạnh. Tôi đã sẵn sàng cho bài học đầu tiên: Tôi đi học.
Tôi vẫn còn nhớ như in ngày đầu tiên đến trường. Đó là một buổi sáng mùa thu, lá rụng nhiều, tiết trời se lạnh. Con đường đến trường đối với tôi vốn đỗi quen thuộc bỗng dưng trở nên lạ lẫm. Trong khoảnh khắc vui sướng pha lẫn hồi hộp, e dè, tôi có những ý nghĩ thật non nớt và ngây thơ: “Chắc chỉ có người thạo mới cầm nổi bút thước”. Trong bộ quần áo mới, tôi càng “thấy mình trang trọng và đứng đắn” hơn. Lúc tới trường, nghe ba hồi trống, lòng tôi lo sợ vẩn vơ, sợ những điều mới lạ và khó khăn trước mắt. Những lời nói của ông đốc ấm áp vang lên, khuyến khích những chú chim non vào lớp. Chúng tôi trong phút chốc đã òa khóc, nhưng người mẹ đã nhẹ nhàng giúp chúng tôi vào lớp. Tôi nhìn bàn ghế, người bạn ngồi kế bên và cảm thấy thân quen dẫu chưa bao giờ gặp gỡ. Rồi quàng tay lên bàn, ngoan ngoãn đánh vần dòng chữ thầy giáo viết: “Tôi đi học”.
Tác giả Thanh Tịnh vẫn còn nhớ như in ngày đầu tiên đến trường. Đó là một buổi sáng mùa thu, lá rụng nhiều, tiết trời se lạnh. Con đường đến trường đối với chú bé ấy vốn đỗi quen thuộc bỗng dưng trở nên lạ lẫm. Trong khoảnh khắc vui sướng pha lẫn hồi hộp, e dè, chú bé có những ý nghĩ thật non nớt và ngây thơ: “Chắc chỉ có người thạo mới cầm nổi bút thước”. Trong bộ quần áo mới, tác giả Thanh Tịnh càng “thấy mình trang trọng và đứng đắn” hơn, những suy nghĩ nhẹ nhàng lướt qua như làn mây trắng xốp bồng bềnh. Lúc tới trường, nghe ba hồi trống, lòng chú bé lo sợ vẩn vơ, sợ những điều mới lạ và khó khăn trước mắt. Những lời nói của ông đốc ấm áp vang lên, khuyến khích những chú chim non vào lớp. Nhân vật tôi trong phút chốc đã òa khóc, nhưng người mẹ đã nhẹ nhàng giúp con vào lớp. Chú bé nhìn bàn ghế, người bạn ngồi kế bên và cảm thấy thân quen dẫu chưa bao giờ gặp gỡ. Rồi quàng tay lên bàn, ngoan ngoãn đánh vần dòng chữ thầy giáo viết: “Tôi đi học”…
Tham khảo: Phân tích nhân vật tôi trong truyện ngắn Tôi đi học