/tmp/zlvzq.jpg
Nội dung bài viết
” Gửi mày – cô bạn thân đáng yêu của tao!
Sắp chia tay nhau rồi, buồn nhỉ? Thời gian trôi qua thật nhanh, nó cứ trôi trôi mãi mà không chờ đợi chúng ta. Chỉ cần dừng lại một chút thôi thì thời gian đã lập tức bỏ xa chúng ta rồi. Vậy nên trước lúc chia tay nhau, hãy trân trọng những giấy phút ngắn ngủi còn lại bên nhau, cùng nhau tận hưởng và trân trọng nó nha cô bạn của tao. Nhớ và lưu luyến những tháng ngày đã qua quá!
Mày có nhớ, có nhiều lần mày nói với tao là nhiều lúc mày nhìn thấy tao, mày rất bực, rất ghét, không muốn nhìn thấy mặt tao nữa đúng không? Nhiều lúc tao cũng thấy vậy đấy! Là bạn bè mà cứ như vậy hoài thì kì cục quá vì vậy từ giờ chúng ta đừng để chuyện như thế xảy ra nữa nhé! Có gì không hài lòng, có gì cần cứ nói thẳng với nhau để cùng nhau thay đổi, cùng nhau giải quyết vấn đề mày nhé!
Mày có gì muốn nói với tao không? Còn tao, tao muốn nói với nhiều nhiều lắm. Cảm ơn mày vì đã là bạn của tao; là thanh xuân của tao, cùng tao tạo nên những kỉ niệm đẹp đầy điên rồ mà tao sẽ không bao giờ quên. Cảm ơn đã ở bên những lúc tao khó khăn, gục gã; cảm ơn vì những nụ cười, niềm vui và cả những giọt nước mắt đầy trân quý mà mày mang đến.
Mày à, tụi mình chơi thân với nhau cũng hơn 4 năm rồi nhỉ? Vậy đó có phải là khoảng thời gian để ta hiểu hết về nhau chưa nhỉ? Thú thật, hiểu thì có hiểu nhưng không thể hết được đúng không? Ai cũng vậy mà mày nhỉ? Đến bản thân mình còn chưa hiểu rõ mình nữa cơ mà. Bỏ qua điều đó, giờ tao chỉ muốn nói với mày rằng: “Mày là người bạn rất tốt, rất thân của tao; thân, thân lắm ấy. Mong rằng tình bạn đó, tình thân đó mãi mãi không bao giờ đổi thay.” Con đường phía trước chắc chắn sẽ có nhiều chông gãi vì vậy hãy mạnh mẽ tiến về phía trước đừng để nó nuốt chửng mày nhé! Và dù là khó khăn như thế nào, là mệt mỏi ra sao chỉ cần mày cần tao sẽ luôn ở bên cạnh lắng nghe, chia sẻ và cùng mày bước qua. Dù có đi đâu, dù mỗi đứa có chọn cho mình một con đường riêng nhưng chúng ta sẽ là bạn thân của nhau nha mày? Hứa nhé?
Hãy để những trang nhật ký này làm chứng cho những tháng ngày tươi đẹp, trong sáng và hồn nhiên, làm chứng cho tình bạn đẹp không gì có thể thay thế của chúng ta nhé mày.
Gửi đứa bạn thân của tao 🙁
Mày à, tới giờ này tao vẫn đang ngồi đoc lại lưu bút mày viết cho tao. Tao tự hỏi ở mày có còn sự chân thành không, hay sự thật lòng không? Tao quý mày, và trân trọng tình ban những tháng ngày dưới mái trường! Nhớ nhữg lần gục mặt xuống bàn nói chuyện riêng trong giờ, những lần trốn học la cà, nhớ nhất là những ngày ôn thi, bao lo âu, buồn phiền nhưng đó là kỉ niệm tao nhớ nhất. Bao lâu rôi tao không găp mày, nỗi nhớ không da diết nhưng tao có cảm giác chênh vênh. Hơn nữa quanh mày có bao niềm vui, bạn bè mới, mày có còn nhớ đến tao? Có lẽ không?
Gửi cô bạn thân đáng yêu của tôi!
Cuộc sống là những chuỗi ngày ta phải khám phá, học hỏi. Nó yêu cầu ta phải cứng rắn, mềm mỏng. Cũng yêu cầu ta phải cố gắng và kiên cường.
Trong cuộc sống nhiều khi ta muốn đứng sững lại, không muốn tiến tiếp về phía trước – nơi chứa đầy những chông gai, những cơn bão tố. Những lúc ấy hãy cứ làm như bạn muốn nhé nhưng đừng để nó “nuốt chửng” bạn mà hãy làm chủ nó để rồi bạn sẽ mạnh mẽ bước từng bước về phía trước. Rồi bạn sẽ thấy một cuộc sống nhiều màu sắc và còn có những điều rất “tươi đẹp” đang chờ đón.
Tôi hy vọng bạn có thể tìm được hạnh phúc và thấy những sắc màu ấy. Hãy luôn ở cạnh tôi bạn nhé, có những lúc không nói ra nhưng tôi rất cần bạn. Chỉ cần một ánh mắt quan tâm, một cử chỉ yêu thương của bạn cũng khiến tôi ấm lòng hơn. Hãy luôn ở bên tôi, bạn nhé!
Hãy để những trang nhật ký này làm chứng cho những tháng ngày tươi đẹp, trong sáng và hồn nhiên, làm chứng cho “tình bạn không gì thay thế” của chúng ta nhé cô bạn nhỏ nhắn, đáng yêu.
Sắp xa nhau rồi mà không biết phải nói gì với mọi người nữa..
Biết rằng rồi chúng ta mỗi đứa sẽ có con đường riêng cho riêng mình. Và thời điểm để chúng ta nói lời tạm biệt sắp đến vì thế sự nuối tiếc ngày càng lớn. Chỉ nghĩ tới thôi mà đã cảm thấy nhớ da diết rồi.
Thời gian ở bên mọi người là thời gian tươi đẹp nhất trong quãng đời học sinh của tôi. Nhưng cũng có những lúc tôi thực sự buồn và thất vọng. Những lúc ấy tôi thực sự suy sụp lắm, tôi không thể suy nghĩ tốt đẹp về mọi người được. Chắc lúc ấy mọi người ghét tôi lắm nhỉ?
Những lúc ấy tôi rất cần một người có thể lắng nghe mọi ưu phiền, có thể quan tâm để cho tôi thêm sức mạnh bước tiếp. Tôi cần một bờ vai để dựa vào để bản thân được yếu đuối, để được sự quan tâm che chở giống như bà – một đứa con gái khiến người khác nhìn là muốn bảo vệ rồi.
Cảm ơn bà, cảm ơn bà rất nhiều – cô bạn mũm mĩm của tôi à. Khi tôi cần bà luôn ở bên cạnh lắng nghe mà không phàn nàn. Bà đã tiếp thêm cho tôi rất nhiều động lực đó bà biết không? Tôi biết rồi khoảng cách sẽ làm tôi không thể trở thành vòng tay ấm áp mỗi khi bà cần nhưng hãy nhớ tôi luôn dõi theo từng bước đi của bà. Nhớ nhé!
Không cần biết con đường sau này sẽ phải đi thế nào, tôi chỉ cần biết bà và “lũ quỷ” luôn dõi theo tôi là tôi thấy ấm áp lắm rồi. Dù ở đâu tôi cũng sẽ luôn tới “nhóm quỷ sứ” của chúng mình.
Tôi mãi yêu lũ tinh nghịch này!
My thân yêu!
Tớ đang muốn lưu những kỷ niệm khó quên của tớ về bạn bè trong những dòng lưu bút nhỏ này để mỗi khi buồn tớ lại giở ra xem. Và người đầu tiên mà tớ muốn viết là cậu. Cậu đã cho tớ hiểu được thế nào là một tình bạn đẹp và cũng mới có cậu là người bạn thân nhất của tớ thời học sinh (người đầu tiên).
Nhớ về cậu là tớ luôn nhớ đến một người bạn gái xinh xắn, nghịch ngợm, vô tư, nghị lực nhưng cũng rất hiếu thắng. Tớ biết phải nói sao nữa khi tớ đã diễm phúc được ông trời ban tặng cho một người bạn tốt và đầy cá tính như cậu.
Tình thân của tớ đối với cậu bắt nguồn từ những quyển vở kia, chúng nhỏ xinh nhưng chứa đầy lòng nhân ái. Tớ vẫn luôn tôn trọng cậu và cố gắng hiểu những tính cách ngang bướng của cậu. Tớ đã từng phải bối rối khi thấy cậu khóc, cũng đã từng gắng nhịn khi cậu ganh tị với tớ trong những lần trả bài kiểm tra. Tớ cũng đã từng bất ngờ khi thấy cậu ghét tớ: Tại sao cứ để cô chuyển chỗ mà không để tớ ngồi gần cậu. Và lần đầu tiên tớ xúc động đến phát khóc vì một người bạn. Chia tay hồi lớp 9, lớp mình đã tổ chức thật vui nhưng lại tràn nước mắt. Tớ khóc vì biết trước một điều: Lên cấp III cậu sẽ thay đổi không còn thân với tớ như trước, cậu sẽ gặp những người bạn khác hoàn toàn tính tớ và không biết họ sẽ yêu thương cậu thật lòng như tớ nữa hay không. Và sự thật đã sảy ra đúng như những gì tớ nghĩ. Cậu khác trước nhiều lắm.
Thật may là sau này đây không chơi cùng nhau nữa nhưng cậu vẫn làm tớ cảm động. My vẫn giữ cây xương rồng mà tớ đi lấy về cho My đã từ lâu và chăm sóc nó. Ngày sinh nhật tớ My tặng tớ chậu xương rồng nhỏ và bảo:
“My đã tách cây xương rồng ấy ra làm hai. My và Minh hãy chăm sóc chúng nhé.”
Đó cũng chính là món quà ý nghĩa nhất mà Minh đã từng được nhận đấy, My biết không?
Nguyễn Thị Kiều My
“Kỷ niệm chẳng là gì
Khi lòng người vội xóa
Nhưng sẽ là tất cả
Nếu lòng ta còn ghi.”
Gửi mày, cô bạn thân đáng yêu của tao!
Sắp chia tay nhau rồi, buồn nhỉ? Thời gian trôi qua thật nhanh, nó cứ trôi trôi mãi mà không chờ đợi chúng ta. Chỉ cần dừng lại một chút thôi thì thời gian đã lập tức bỏ xa chúng ta rồi. Vậy nên trước lúc chia tay nhau, hãy trân trọng những giấy phút ngắn ngủi còn lại bên nhau, cùng nhau tận hưởng và trân trọng nó nha cô bạn của tao. Nhớ và lưu luyến những tháng ngày đã qua quá!
Mày có nhớ, có nhiều lần mày nói với tao là nhiều lúc mày nhìn thấy tao, mày rất bực, rất ghét, không muốn nhìn thấy mặt tao nữa đúng không? Nhiều lúc tao cũng thấy vậy đấy! Là bạn bè mà cứ như vậy hoài thì kì cục quá vì vậy từ giờ chúng ta đừng để chuyện như thế xảy ra nữa nhé! Có gì không hài lòng, có gì cần cứ nói thẳng với nhau để cùng nhau thay đổi, cùng nhau giải quyết vấn đề mày nhé!
Mày có gì muốn nói với tao không? Còn tao, tao muốn nói với nhiều nhiều lắm. Cảm ơn mày vì đã là bạn của tao; là thanh xuân của tao, cùng tao tạo nên những kỉ niệm đẹp đầy điên rồ mà tao sẽ không bao giờ quên. Cảm ơn đã ở bên những lúc tao khó khăn, gục gã; cảm ơn vì những nụ cười, niềm vui và cả những giọt nước mắt đầy trân quý mà mày mang đến.
Mày à, tụi mình chơi thân với nhau cũng hơn 4 năm rồi nhỉ? Vậy đó có phải là khoảng thời gian để ta hiểu hết về nhau chưa nhỉ? Thú thật, hiểu thì có hiểu nhưng không thể hết được đúng không? Ai cũng vậy mà mày nhỉ? Đến bản thân mình còn chưa hiểu rõ mình nữa cơ mà. Bỏ qua điều đó, giờ tao chỉ muốn nói với mày rằng: “Mày là người bạn rất tốt, rất thân của tao; thân, thân lắm ấy. Mong rằng tình bạn đó, tình thân đó mãi mãi không bao giờ đổi thay.”
Con đường phía trước chắc chắn sẽ có nhiều chông gãi vì vậy hãy mạnh mẽ tiến về phía trước đừng để nó nuốt chửng mày nhé! Và dù là khó khăn như thế nào, là mệt mỏi ra sao chỉ cần mày cần tao sẽ luôn ở bên cạnh lắng nghe, chia sẻ và cùng mày bước qua. Dù có đi đâu, dù mỗi đứa có chọn cho mình một con đường riêng nhưng chúng ta sẽ là bạn thân của nhau nha mày? Hứa nhé?
Hãy để những trang nhật ký này làm chứng cho những tháng ngày tươi đẹp, trong sáng và hồn nhiên, làm chứng cho tình bạn đẹp không gì có thể thay thế của chúng ta nhé mày.
Chính cống: Nữ/Nam 100%
Tên tuổi đầy đủ: Tô Thị Thảo
Biệt Danh: BM
Mở mắt: 15/2
Đến nay: 15 trăng tròn
NX này, thế mà mình cũng là bạn thân với nhau được 4 năm rồi ấy nhỉ – cũng bằng bốn năm chúng mình quen biết nhưng.. Mình chẳng biết nói gì nữa. Chẳng hiểu sao bình thường gặp mi ta rất lắm mồm. Ấy vậy mà bây giờ viết có mấy dòng thôi làm lòng ta cứ nao nao. Ôi! Buồn quá thôi! Mình lại nghĩ đến những ngày tháng sắp tới mà lòng ngao ngán, ngán ngẩm. Dẫu có biết rằng: Tháng năm là thay đổi. Vậy mà lòng ta vẫn mãi không cho qua. Không phải không cho qua mà phải nói chính xác hơn là không muốn cho qua. Bởi tháng năm là ngắn ngủi với mỗi người đang nâng niu nó. NX biết không? Mỗi lần ngồi trong lớp BM cứ nhìn bao khắp lớp, BM nhớ lại những ngày tháng qua. BM ước gì sang năm rồi sang năm nữa chúng mình lại được ngồi với nhau như thế này. Lớp 9A chúng ta – 45 mái đầu cứ theo bước thang tiến lên 10A1, 11A1, 12A1.. Tuy nhiên BM biết ước mong vẫn là ảo vọng lên BM không dám hoàn toàn hướng về tâm mình như thế BM sẽ khóc mất – tuy nhiêm BM không phải là người dễ khóc đâu – sến thế không biết. Rồi không biết mai sau lớp 9A chúng mình sẽ tản tác thế nào rồi sẽ có ai nhớ về mái trường năm xưa, nơi đó có thầy cô, bạn bè, có bao nhiêu kỷ niệm hồn nhiên, tươi đẹp về một thuở xưa kia. Mình không biết có đủ sức giữ lại hình ảnh tất cả các bạn lớp 9A hôm nay trong tim mình không? Nhưng mình chắc rằng hình ảnh: NX, BC, TN, C2K, G, Ơ, TL, HC. Sẽ không bao giờ mờ nhạt đi trong mình bởi vì chúng mình là bạn thân mà – hôm nay cũng vậy, ngày mai cũng vậy và mãi mãi vẫn thế. Mình không hi vọng gì hơn, chỉ mong rằng trong tim các bạn chí ít cũng có chút gì đó cho mình – thế mới không uổng công chúng ta làm bạn thân của nhau suốt 4 năm qua – lại sến nữa rồi.
NX à!
Quả thực mình không muốn viết nữa đâu! Ấy vậy mà mình vẫn phải ngậm ngùi nén lòng cho khỏi khóc nấc để viết tiếp cho NX nữa đấy! Mình biết và không hề phủ nhận rằng mình không để lại ấn tượng xấu trong lòng bất cứ ai trong lớp 9A này – đó là niềm tự hào đối với mình vì ít nhất sẽ không có nỗi buồn lòng nào vướng bận trong mình. Biết lực học của mình là không đến nõi ấy vậy mà vẫn run sợ trước những ngày sắp tới tựa một cơn gió rung rinh làm xao lòng cây trinh nữ, khiến cánh hoa phải e thẹn khép mình cho kín đáo tâm tư. Mình rất cảm ơn hình cử nhân NX tặng mình hôm 8/3 vừa rồi. Nó rất có ý nghĩa – mình rất cám ơn lời chúc thầm của bạn. NX có biết mình sợ gì nhất trên đời không, đó là thời gian, nó cứ cuốn mình đi, mặc dầu mình không hề muốn vậy. Giá mình được ở lại mãi với thời gian mãi vẫn là một đứa trẻ hồn nhiên, tinh nghịch, cái tuổi đó mới vô tư trong sáng làm sao, giá mà mình không quen các bạn, sẽ không có phút chia ly này. Giá mà mình không quen ai cả, sẽ không có gì phải đớn đau, suy nghĩ. Giá mà mình là một phần vô thức sẽ chẳng khi biết nghĩ, biết lo. Giá mà mình không lớn, sẽ không phải tranh đua, ghen ghét, sẽ không phải khó nghĩ, khó xử..
Than ôi!
Ngàn ngàn câu giá mà cứ thắt chặt tâm can mình, bóp nghẹt trái tim non nớt bé bỏng của mình, nó làm mình nghẹt thở, nó khiến mình như muốn vỡ lên làm ti tỉ mảnh.. Nó thật đáng sợ ghê gớm. Mình không muốn nghĩ đến nó nữa. Mình chẳng muốn nghĩ gì nữa. Mình cũng chẳng muốn viết nữa. Sợ rằng văn thơ sẽ làm một con người rắn rỏi như mình rơi lệ mất. Chưa bao giờ xúc cảm lại đến với mình mạnh mẽ như vậy. Mình đã từng chia tay gia đình, họ hàng, bạn bè trước mà chưa bao giờ có cuộc chia tay nào làm mình phải đau đớn suy nghĩ như thế này cả. NX biết không chưa có cuộc chia tay nào mình chưa từng trải qua, chưa từng nếm trải, mình chia tay gia đình, bà con xóm giềng, họ hàng.. bạn bè, trường lớp, anh em, quê hương.. Được sống như NX và các bạn hiện nay thật là hạnh phúc, bạn đang có tất cả hãy đừng để đánh mất nó để rồi lại như mình bơ vơ, lạc lõng, buồn tủi, hối hận, tuy nhiên mình cũng một phần được an ủi vì mình còn có các bạn, các bạn là niềm an ủi lớn nhất đời mình, vậy mà sắp đây mình lại phải chia tay sự an ủi đó rồi – mặc dầu mình đâu có muốn. Càng nghĩ tới cáng đau đớn lòng.. Tôi mình không viết nữa đâu, sợ rằng viết tiếp ai đọc được lại não lòng mất. Nhưng trước khi ngừng bút xin tặng NX và các bạn 1 bài thơ.
Vấn vương, vương vấn
Thời gian đi, khó ai ngờ
Bốn năm phút chốc bất ngờ làm sao
Bốn năm tựa buổi hôm nào
Tuổi thơ còn rõ tựa sao đêm trời
NX TN BM BC TL Ơ G C2K
Giá tôi có dù chỉ một điều ước
Tôi không ước cho một buổi mai sau
Tôi sẽ ước cho những ngày gần nhất
Bạn bè mình sẽ còn mãi bên nhau.