/tmp/qiaot.jpg
Nội dung bài viết
1. Mở bài:
Tuổi thơ, chắc hẳn ai đó cũng từng ít nhất một lần được đắm mình trong lời ru ngọt ngào trước khi chìm vào giấc ngủ. Tuổi thơ của tôi có lẽ may mắn hơn rất nhiều người. Nó cứ êm ả trôi qua trong tình yêu thương vô bờ của ông bà, cha mẹ. Từng giấc ngủ của tôi luôn thấm đẫm những lời ru ngọt ngào cùng với tiếng võng đưa kẽo kà kẽo kẹt và tôi lại trôi vào cảm giác bồng bềnh, nhẹ nhàng như rơi vào một cõi nào đó mênh mông lắm, êm đềm vô tận. Lúc đó tôi không nghĩ rằng những giai điệu yêu thương đó được bắt nguồn từ xa xưa, có sức sống lâu bền và mãnh liệt và sẽ theo ta đi suốt cả cuộc đời. Nhiều lần nghe bà hát ru, ngây ngô tôi hỏi: ai dạy bà những bài hát này mà bà thuộc nhiều như vậy? Bà chỉ cười móm mém rồi xoa đầu tôi bảo rằng: lời ru không ai dạy cả… Một cách tự nhiên và vô hình những giai điệu nhẹ nhàng, sâu lắng ân tình đó đã bồi đắp hồn tôi, gạn đục khơi trong…
2. Thân bài:
Trong nhịp sống tốc độ và hiện đại thời đô thị hoá, công nghiệp hoá, mấy nơi còn tồn tại cảnh bà ru cháu, mẹ ru con, chị ru em trên cánh võng; mấy ai còn được nghe điệu à ơi quen thuộc. Đôi khi, miên man với vô vàn những điều thoáng qua trí nghĩ, bất chợt bắt gặp lời ru con cất lên từ đâu đó, thấy lòng dịu lại, những hình ảnh ấu thơ thi nhau kéo về.
“À ơi!!! Cái ngủ mày ngủ cho ngoan
Cha mày đi cấy đồng quan chưa về
Bắt được con chép con trê
Cột cổ lôi về cho cái ngủ ăn…”
Tự ngàn đời, những hình ảnh thân thuộc của quê hương như: Bến nước, con đò, đêm trăng, cầu tre lắc lẻo, cánh có bay lả bay la… đã được kết thành lời ru ngọt ngào trìu mến, quyện vào tiếng võng đong đưa cùng tiếng mẹ ru hời đưa con trẻ đi vào giấc ngủ. Năm tháng cứ qua đi, song tiếng ru của mẹ vẫn được giữ gìn trọn vẹn trong tâm hồn của mỗi chúng ta với bao kỷ niệm êm đềm thời thơ ấu.
Trong câu hát mẹ ru con chứa chan tình mẫu tử…
3. Kết bài:
Lời ru của mẹ bao giờ cũng ngọt ngào êm ái, thân thương, trìu mến. Nghe tiếng hát ru, trẻ thơ cảm nhận được sự yêu thương, nâng niu của bà, của mẹ, của chị dành cho mình. Lời ru của mẹ còn là tri thức sơ khai góp phần định hình tính cách, tâm hồn trẻ thơ. Qua lời ru, lòng nhân ái được hình thành, trẻ thơ biết thương yêu ông bà, cha mẹ, anh chị và những người thân. Trong muôn vàn tín hiệu của tình yêu thương thì lời ru của mẹ có ý nghĩa sâu sắc, đậm đà và để lại những ấn tượng khó phai mờ nhất.
1. Mở bài:
– Nhắc tới tuổi ấu thơ để gợi nhớ về lời ru.
– Nêu cảm nghĩ chung nhất về lời ru.
2. Thân bài:
a. Cảm nghĩ về giai điệu của lời hát ru đối với trẻ thơ.
– Ngọt ngào, sâu lắng, ngân từ sâu thẳm trái tim của người mẹ, người bà.
– Ru trẻ vào giấc ngủ say nồng.
b. Cảm nghĩ về ý nghĩa lời hát ru và tình cảm của người hát ru.
– Thể hiện tấm lòng của người bà yêu cháu, người mẹ yêu con.
– Gửi gắm bao ước mơ, hi vọng về tương lai của con trẻ.
3. Kết bài:
– Bày tỏ tình cảm đối với người hát ru (nỗi nhớ, lòng biết ơn).
– Khẳng định giá trị và sức sống của lời hát ru.
“À… ru hời… ơi hời ru. Mẹ thương con có hay chăng. Thương từ khi thai nghén trong lòng…”. Đó là những âm điệu du dương, ngọt ngào trong những bản trường ca bất tận về tình mẫu tử. Lời ru con là những điệu hát dân gian mang âm hưởng nhẹ nhàng và sâu lắng, là một truyền thống văn hoá thể hiện bản sắc dân tộc. Tùy từng vùng miền khác nhau, mà mỗi lời ru mang một giai điệu, âm hưởng riêng. Mỗi người trong chúng ta dù giàu sang hay nghèo khổ, dù được sinh ra trong bất cứ hoàn cảnh nào đi chăng nữa thì đều được tận hưởng lời ru ầu ơ ngọt ngào của bà, của mẹ bên cánh võng chiều đều đặn những nhịp thương. Những lời ru êm đềm, trìu mến ấy đã đưa ta vào thế giới mơ mộng thần tiên, chắp cánh cho tâm hồn ta bao ước mơ tươi đẹp. Ta cảm nhận được điều đó bằng trực giác tình yêu và sự che chở của mẹ. Lời ru của mẹ chính là dòng sữa ngọt ngào, nguồn nước trong mát chảy theo ta trên suốt cuộc hành trình, để khi lớn lên trong nhịp hối hả của cuộc đời với bao lo toan, vất vả, lời ru của mẹ lại chính là nơi ngơi nghỉ của tâm hồn ta. Lời ru của mẹ sẽ mãi theo em trên suốt cuộc đời, đê cho em biết tìm về nguồn cội yêu thương. Nhưng đáng buồn thay! Ngày nay, lại có nhiều người mẹ trẻ không nhận ra được vẻ đẹp kì diệu của lời ru. Họ đưa con mình vào giấc ngủ bằng âm thanh của dàn máy CD, bằng những âm thanh náo động, tưng bừng, rộn rã. Chính vì thế mà tâm hồn trẻ thơ không còn thơ mộng nhẹ nhàng và trong sáng như ngày nào. Họ đâu biết rằng lời ru chính là dòng sữa mẹ ngọt ngào vô tận nuôi dưỡng tâm hồn trẻ thơ. Họ chỉ biết chạy theo và luôn đối đầu với những lo toan vất vả trong cuộc sống vật chất hiện đại mà bỏ quên đi khúc hát truyền thống ngày nào. Cuộc sống có quy luật phát triển của nó, nó sẽ bỏ lại những gì lạc hậu không cần thiết nhưng trong hành trang của con người hiện đại thì khúc hát ru vẫn mãi là di sản tinh thần vô giá. Con người chúng ta cần phải biết cách dung hòa giữa truyền thống và hiện đại. Bởi tinh hoa dân tộc bắt nguồn từ đời sống của mỗi con người. Hy vọng rằng, những bà mẹ trẻ sẽ nhận ra được vai trò của khúc hát ru đối với cuộc sống con người để cùng ngân vang những lời ca ngọt ngào đưa con vào giấc ngủ mơ mộng thần tiên, dạy cho em biết yêu thương từ “con cò, con vạc”, “cái bống, cái bang”, giúp em nhớ về cội nguồn con Lạc cháu Hồng. Những giai điệu du dương ngọt ngào vẫn vang vọng đâu đây: “Mẹ ru con giữa vườn trưa./ Miền quê thao thức nắng mưa cuối trời./ Bao năm lưu lạc quê người./ Con đi vẫn nhớ những lời mẹ ru”. Tiếng ru của mẹ vời vợi mang niềm thương nhớ vang mãi trong tâm hồn con không nguôi. “Cái cò sung chát đào chua./ Câu ca mẹ hát gió đưa về trời./ Ta đi trọn kiếp con người ./Cũng không đi hết mấy lời mẹ ru”. Cảm nhận được tình mẹ trong lời ru, con xin nguyện làm cánh nhạn mang lời ru của mẹ bay khắp mọi nơi trong cuộc đời này, con nguyện làm chàng thi sĩ lãng du khắp chốn viết lên những khúc hát ru trường tồn theo năm tháng.
Tuổi thơ, chắc hẳn ai đó cũng từng ít nhất một lần được đắm mình trong lời ru ngọt ngào trước khi chìm vào giấc ngủ. Tuổi thơ của tôi có lẽ may mắn hơn rất nhiều người. Nó cứ êm ả trôi qua trong tình yêu thương vô bờ của ông bà, cha mẹ. Từng giấc ngủ của tôi luôn thấm đẫm những lời ru ngọt ngào cùng với tiếng võng đưa kẽo kà kẽo kẹt và tôi lại trôi vào cảm giác bồng bềnh, nhẹ nhàng như rơi vào một cõi nào đó mênh mông lắm, êm đềm vô tận. Lúc đó tôi không nghĩ rằng những giai điệu yêu thương đó được bắt nguồn từ xa xưa, có sức sống lâu bền và mãnh liệt và sẽ theo ta đi suốt cả cuộc đời. Nhiều lần nghe bà hát ru, ngây ngô tôi hỏi: ai dạy bà những bài hát này mà bà thuộc nhiều như vậy? Bà chỉ cười móm mém rồi xoa đầu tôi bảo rằng: lời ru không ai dạy cả… Một cách tự nhiên và vô hình những giai điệu nhẹ nhàng, sâu lắng ân tình đó đã bồi đắp hồn tôi, gạn đục khơi trong…
Trong nhịp sống tốc độ và hiện đại thời đô thị hoá, công nghiệp hoá, mấy nơi còn tồn tại cảnh bà ru cháu, mẹ ru con, chị ru em trên cánh võng; mấy ai còn được nghe điệu à ơi quen thuộc. Đôi khi, miên man với vô vàn những điều thoáng qua trí nghĩ, bất chợt bắt gặp lời ru con cất lên từ đâu đó, thấy lòng dịu lại, những hình ảnh ấu thơ thi nhau kéo về.
“À ơi!!! Cái ngủ mày ngủ cho ngoan
Cha mày đi cấy đồng quan chưa về
Bắt được con chép con trê
Cột cổ lôi về cho cái ngủ ăn…”
Tự ngàn đời, những hình ảnh thân thuộc của quê hương như: Bến nước, con đò, đêm trăng, cầu tre lắc lẻo, cánh có bay lả bay la… đã được kết thành lời ru ngọt ngào trìu mến, quyện vào tiếng võng đong đưa cùng tiếng mẹ ru hời đưa con trẻ đi vào giấc ngủ. Năm tháng cứ qua đi, song tiếng ru của mẹ vẫn được giữ gìn trọn vẹn trong tâm hồn của mỗi chúng ta với bao kỷ niệm êm đềm thời thơ ấu.
Trong câu hát mẹ ru con chứa chan tình mẫu tử…
Lời ru của mẹ bao giờ cũng ngọt ngào êm ái, thân thương, trìu mến. Nghe tiếng hát ru, trẻ thơ cảm nhận được sự yêu thương, nâng niu của bà, của mẹ, của chị dành cho mình. Lời ru của mẹ còn là tri thức sơ khai góp phần định hình tính cách, tâm hồn trẻ thơ. Qua lời ru, lòng nhân ái được hình thành, trẻ thơ biết thương yêu ông bà, cha mẹ, anh chị và những người thân. Trong muôn vàn tín hiệu của tình yêu thương thì lời ru của mẹ có ý nghĩa sâu sắc, đậm đà và để lại những ấn tượng khó phai mờ nhất.
Mỗi người chúng ta đều được sinh ra, lớn lên và trưởng thành trong những đùm bọc yêu thương và đặc biệt là bên những tiếng ru của mẹ. Lời ru thân thương ấy có vai trò vô cùng quan trọng với việc hình thành nhân cách con người trong xã hội hiện đại. Lời ru chính là những câu hát của bà, của mẹ. Lời ru ấy phần lớn là cải biên rất mộc mạc từ những câu chuyện cổ tích, những bài ca dao, hò vè trong trẻo. Sở dĩ lời ru ấy có thể tác động và hình thành nhân cách con người vì những bài học đạo lí trong những câu hát giản đơn. Tiếng ru ầu ơ không chỉ đưa ta vào giấc ngủ mà từ khi ta bé thơ, tiếng ru ấy là những âm thanh đầu tiên ta được nghe và nó thấm sâu trong tâm hồn ta lúc nào chẳng hay. Nhưng có lẽ sau mỗi lời ru đó còn là hi vọng của mẹ cha mong con lớn lên khỏe mạnh, trở thành người tốt trong cuộc đời này. Trẻ thơ ngây dại sẽ không bao giờ quên tiếng hát về con cò lộn cổ xuống ao cũng như lời thị rơi bị bà. Ở đó, những phẩm chất đạo đức tốt đẹp như yêu thương con người, đồng cảm, sẻ chia cho số phận luôn được gửi gắm để mọi lứa tuổi luôn dễ cảm, dễ yêu tiếng ru ấy. Xã hội hiện đại với ồn ã phố phường làm tiếng ru mờ nhòa dần đi nhưng không bao giờ có thể tan biến. Những câu chuyện về đạo đức, về lòng thương yêu, chỉ có hòa điệu trong tiếng ru mới có thể trở thành nơi chắp cánh cho những yêu thương và đạo đức của con người. Mọi thứ âm nhạc trong cuộc đời này đều có thể bị vùi lấp hoặc lãng quên, nhưng tiếng ru kia, mộc mạc giản dị mà thấm đẫm yêu thương thì vẫn đang ngày ngày bồi đắp những tâm hồn, trái tim và đưa con người về miền cổ tích. Tiếng ru đong đầy của xúc cảm và chuyên chở con người đến với thế giới diệu kì của bài học nhân cách, bài học lẽ sống ở đời mãi dõi theo và đồng hành bên ta.