/tmp/ixszk.jpg
♥♥♥ Giống như tình yêu, gia đình luôn là vĩnh hằng khi trái đất vẫn tiếp tục sinh ra con người để cho họ dù dọc ngang trời đất vẫn cứ quay về trước sóng gió cuộc đời. Ở đó mẹ luôn là ngọn lửa ấm, là linh hồn thổi vào đời con sự khôn lớn bằng yêu thương vô bờ bến, bằng chắt chiu và tảo tần. Để cho dù đi khắp thế gian, con có gặp bao nhiêu điều hay, lẽ phải cũng không thể sánh được với tấm lòng trời biển của mẹ và con nhận ra một điều : ” Trên thế gian này, không ai bằng được mẹ. Mẹ chính là tất cả của cuộc đời con.” ♥♥♥
Hãy cùng TOPLOIGIAI trải qua các cung bậc cảm xúc về mẹ cùng 9 bài văn sau đây các bạn nhé:
Bài văn 1
Nội dung bài viết
Cuộc đời là một chuỗi những câu hỏi và con sẽ không ngừng hỏi mẹ ạ. Lý do đơn giản là bởi vì con là con của mẹ và con rất khó vượt quá được vòng tay của mẹ.
Mọi người chúng ta ai cũng được sinh ra và lớn lên trong vòng tay âu yếm của mẹ hiền. Vẫn biết bên mình có biết bao nhiêu người thân yêu – đến trường ta có bạn bè thân thương, có ngôi trường thương mến, có thầy cô kính yêu hằng ngày vỗ về, dạy dỗ … nhưng chắc chẵn có ai không cảm nhận được tình yêu thương đầy ắp, nồng ấm của người mẹ hiền đi theo ta đến suốt cuộc đời là cao cả nhất.
Tình yêu đó cứ lớn dần theo năm tháng, đến bây giờ khi bước chân vào đại học ta mới phần nào hiểu được tình yêu thiêng liêng của mẹ.
Một sớm mai thức dậy, ta đã cảm nhận được bàn tay mẹ hiền ôm ấp đêm qua, nắm cơm buổi sáng trước lúc ta đến trường. Khi ta vào lớp, bàn tay mẹ lại tần tảo nắng mưa ngoài nương rẫy lo cho ta buổi cơm thường nhật, từng mãnh áo ấm trong những tiết trời lập đông. Cứ thế, tình mẫu tử luôn hiện hữu, cứ mãi chở che, mơn trớn, vỗ về, yêu thương, trìu mến trên mỗi nẻo đường con đến lớp.
Tất cả người mẹ sẽ luôn là người dành trọn mọi sự yêu thương chăm sóc quan tâm và lo lắng cho các con của mình và mẹ em cũng không ngoại lệ.
Mẹ đã làm bao nhiêu việc dù mệt mỏi, bao nhọc nhằn mẹ chịu đựng mà chẳng bao giờ than vãn nửa lời. Mẹ luôn là người lắng nghe con tâm sự, cho con những lời khuyên. Nhưng nhiều lúc con vẫn làm mẹ buồn, mẹ lo lắng.
Mới ngày nào con vừa nhận giấy báo đậu đại học, vậy mà giờ đã học gần 2 năm rồi. Ngày đó, mẹ khuyên con đi học, cố gắng học hành sau này kiếm 1 công việc ổn định. Mẹ luôn động viên con trong mọi hoàn cảnh. Đi học xa nhà nhiều lúc nhớ cơm mẹ nấu, nhớ những lúc mẹ cằn nhằn vì con làm sai điều gì đó.
Đôi bàn tay mẹ ngày càng chai sạn, hằn lên đó là những vết nứt vì làm bao việc chăm lo cho gia đình. Bao nhiêu vết là bấy nhiêu vất vả gian lao của mẹ. Mẹ em là như vậy đó. Luôn yêu thương và dành những điều tốt đẹp cho các con của mình…
Mẹ à! Con thực sự rất biết ơn những công lao của mẹ. Những gì con có được ngày hôm nay đều là do công sức của mẹ nuôi dạy. Tình nghĩa của mẹ con biết sẽ không thể nào báo đáp, nhờ có mẹ mà con gái của mẹ đã thực sự trưởng thành và đang là một người công dân tốt của gia đình, trường lớp và của xã hội. Con sẽ luôn cố gắng học tập thật tốt để mẹ cảm thấy yên tâm. Và con sẽ luôn cố gắng để hoàn thiện mình để trở thành người phụ nữ tuyệt vời như mẹ! Con cảm ơn những điều tốt đẹp nhất mẹ đã dành cho con, trên chặng đường con đang đi con rất cần có mẹ ở bên cạnh.
Con chưa bao giờ nói được những lời yêu thương với mẹ. Nhưng trong lòng con luôn yêu bố mẹ, yêu gia đình chúng ta. CON YÊU MẸ, chúc Mẹ luôn mạnh khoẻ, hạnh phúc, và luôn là hậu phương vững chắc của gia đình ❤️
Bài văn 2
Thật ra khi viết bức thư này con cũng không biết mình nên viết về cái gì nữa không phải vì con không có gì để nói với mẹ mà chỉ là những điều mà mẹ làm cho con quá nhiều, quá lớn lao khiến chính bản thân con cũng không biết mình nên nói từ đâu nữa. Giờ đây con là một cô gái 19 rồi cũng được coi là một thiếu nữ mẹ nhỉ? Nhưng trong mắt mẹ con vẫn luôn là đứa con gái bé bỏng cần đến từng sự chở che, giúp đỡ của mẹ.
Một cô nhóc ương bướng, ngang ngạnh như con đã không ít lần khiến mẹ buồn chỉ vì những lời nói thiếu suy nghĩ và tính tình trẻ con của bản thân, mẹ luôn muốn tốt cho con con biết điều đó nhưng khi mẹ dạy bảo con lại khư khư ích kỉ ôm lấy ý kiến riêng của mình mà không nghe lời của mẹ chỉ biết khiến mẹ thêm phiền lòng. Hối hận, con không biết nên chữa lỗi lầm của mình ra sao vì vậy con đã rèn luyện mình biết điều gì sai điều gì đúng nên sống ra sao để không uổng phí “Công cha – Nghĩa mẹ’’.
Mẹ ơi mẹ biết không đối với con 10 năm không dài cũng không ngắn nhưng nó lại là quãng thời gian con cảm thấy đẹp nhất. Đi qua từng năm từng năm một con lớn lên trưởng thành hơn, trở thành một cô gái hoàn hảo hơn qua bàn tay của mẹ. Con hạnh phúc nhiều lắm, vui nhiều lắm vì con có mẹ người luôn lắng nghe tâm sự của con, cho con cảm nhận được tình yêu thương ấm áp của gia đình mà không phải đứa trẻ nào cũng có. Đôi khi con cũng chạnh lòng vì mẹ so sánh con với chị hay với bạn bè xung quanh lúc đó con chỉ biết giận hờn một cách vô lí cau có nhiều khi phát ngôn ra những lời nói nông cạn làm tổn thương mẹ, tại sao lúc đó con lại ngờ nghệch đến thế ?
Mẹ chính là người nuôi nấng con mà, sao mẹ lại muốn con trở nên xấu đi, mẹ chỉ muốn thúc đẩy con thôi. Nghĩ đến, con lại muốn đánh, muốn mắng nhiếc bản thân mình ngu ngốc chỉ biết suy nghĩ đến bản thân mà không nghĩ đến tấm lòng của người mẹ, tội lỗi của con đáng trách.
Hằng ngày mẹ phải lo toan bộn bề công việc kiếm tiền nuôi gia đình quán xuyến mọi việc lớn nhỏ trong nhà, có lẽ con chưa bao giờ nói điều này nhưng con ngưỡng mộ mẹ rất nhiều con muốn rằng mai sau lớn lên cũng sẽ trở thành một người tài giỏi như mẹ vậy chỉ là ước mơ đơn giản như vậy thôi.
Có lẽ trong mắt người khác mẹ không hoàn mĩ, không tuyệt vời nhưng trong mắt con mẹ và gia đình luôn là số một không gì sánh bằng, là tất cả và luôn là lí do để con cố gắng vươn lên từng ngày, rèn luyện bản thân trở nên tốt đẹp. Rồi ngay cả khi gia đình ta rơi vào hoàn cảnh khó khăn nhất, con thì chỉ biết khóc nhưng mẹ – với trái tim kiêu hãnh của một người từng trải vẫn không suy sụp, cùng bố, hai bàn tay trắng mà bắt đầu lại từ đầu.
Từ khi con nhận thức được mọi việc, con biết mẹ của con là người mạnh mẽ, thật không dễ dàng thấy được giọt nước mắt yếu đuối đọng ở khóe mắt nơi mẹ vì mẹ biết mình là điểm tựa của con cái, của cả gia đình này. Vì thế khi thấy mẹ khóc con buồn lắm nhưng con lại càng quyết tâm mình phải trở nên tài giỏi, trở nên mạnh mẽ để bảo vệ khỏi những giọt nước mắt kia. Dù mệt mỏi mẹ cũng không bao giờ để lộ ra bên ngoài lúc nào con cũng chỉ thấy ánh mắt biết cười của mẹ luôn hướng đến con mà thôi đôi khi con nghĩ mẹ mạnh mẽ thật đấy không gì có thể đánh gục được cả nhưng không phải mẹ mạnh mẽ là vì gia đình chứ không phải vì mẹ là những siêu anh hùng trong các bộ phim mà vì mẹ là mẹ của con.
Con khóc mẹ luôn là người bên cạnh ủng hộ con nhưng mẹ không phải là người nâng con dậy mà mẹ muốn con đứng dậy trên đôi chân của mình mà không cần ai giúp đỡ dù đó là mẹ đi chăng nữa. Con biết có lẽ bây giờ con chưa đủ tốt hay thậm chí là rất tệ nhưng mẹ ơi con biết một điều có thể con đường tương lai phía trước của con sẽ có những rào cản, những cám dỗ, … làm con lạc mất phương hướng nhưng ở kia phía con đường tương lai của con luôn có nụ cười, ánh mắt, tình thương yêu của mẹ chính là ánh sáng là sự thức tỉnh khi con lạc lối, con biết bàn tay mẹ sẽ luôn năm lấy tay con cho con niềm tin và sức mạnh.
Con sợ lắm khi nghĩ đến mai này có một ngày mẹ sẽ rời xa con sẽ đi đến một nơi mà con không nhìn thấy mẹ nữa nỗi sợ hãi đó bủa vây lấy con không lối thoát khiến con hoang mang rất nhiều vì nếu mẹ đi thì con sẽ dựa vào ai, sẽ nắm lấy tay ai, sẽ nghe những lời nói của ai để con có niềm tin về phía trước. Nhưng nghe lời cô nói con đã biết con sẽ sống tốt hơn yêu quý mẹ nhiều hơn học tập tốt hơn để một mai đây con sẽ không phải hối hận về những việc làm của mình.
Trong mắt con mẹ là người đẹp nhất khi mệt mỏi vì học tập, vì bạn bè hay cuộc sống đơn thuần xung quanh con, ôm mẹ con lại có được cảm giác bình yên thư thái, mùi hương của mẹ nhè nhẹ đưa con vào giấc ngủ yên lành. Mẹ là người đã ban cho con cuộc sống này, là người dạy con tất cả, cho con biết sống biết yêu thương trở thành một con người tốt. Kỉ niệm bên mẹ là những hồi ức đẹp đẽ của con là những trang kỉ niệm theo con suốt cuộc đời mà nếu con quên đi sẽ là đánh mất chính bản thân mình.
Và con muốn nói với mẹ một điều rằng: Con sẽ lớn sẽ trưởng thành sẽ phấn đấu hết sức mình vì mai này con muốn là điểm tựa của cha và mẹ để con có thể báo đáp được công ơn không gì sánh bằng mà có lẽ không bao giờ là đủ với những gì mẹ đã làm đã hi sinh cho con.
Dù con đường phía trước của con có khó khăn có vất vả con có thể gục ngã có thể rơi nước mắt nhưng cạnh con lúc đó không phải là mẹ mà là trái tim của mẹ của cả gia đình luôn ở cạnh con cho con thêm dũng khí đánh bại những khó khăn những chông gai trước mắt chắc chắn sẽ là vậy. Và câu nói cuối cùng mà con luôn nói với mẹ: Con yêu mẹ rất nhiều mẹ ơi !”
Bài văn 3
“Mẹ ơi đêm đã khuya rồi
Ở bên hiên vắng con ngồi đếm sao
Nỗi niềm gửi tới trời cao
Lệ cay khoé mắt lẫn vào bóng đêm.”
Biết viết bao nhiêu chữ mới có thể tả hết nỗi lòng của mẹ? “Mẹ”, một từ đơn giản thôi nhưng lại chứa đựng biết bao nhiêu là tình thương, ý nghĩa sâu sắc thật bao la, rộng lớn. Trải qua một đời người, tần tảo tháng ngày, quản bao mưa nắng, nhọc nhằn ai hay…
Đi đâu làm gì rồi cũng quay về bên mẹ. Ngày còn bé là đứa trẻ nít còn ham chơi chẳng phải lo toan, suy nghĩ rằng khi có té đau, bị ai bắt nạt cũng có mẹ ở bên, lắm lúc sà vào lòng mẹ khóc nấc lên cũng chẳng sao. Rồi đến cái tuổi cắp sách đến trường, cái tuổi quá ưa bồng bột, ngang tàng, vô ưu, vô lo lắm. Có lúc tôi còn nghĩ tới chuyện bỏ nhà ra đi vì bị mẹ mắng, mẹ la rầy suốt ngày. Rồi lại nghĩ mình sẽ tự làm mọi việc cho đến khi nào thật thành công rồi thật giàu có lúc đó quay trở về để mẹ thấy rằng tôi làm được mọi thứ chứ không vô dụng như mẹ hay mắng. Nhưng rồi sau đó mới nhận ra thế giới bên ngoài kia lòng ngưòi “đắt” lắm, yêu thương cũng phải có điều kiện. Tình yêu thương của mẹ đối với con là sự ấm áp, sự bao dung, che chở nhưng có lẽ con đã quá vô tâm, chỉ biết đón nhận tình cảm, yêu thương của mẹ mà chẳng hề biết đáp trả chỉ biết giữ khăng khăng cho riêng mình. Bởi vây, qua cuộc thi “ Lời yêu thương cho ngày của mẹ” con muốn gửi tới lời cảm ơn về sự hi sinh cao cả dành cho mẹ – nốt trầm vì con.
Mẹ tôi năm nay 37 tuổi, một người phụ nữ nuôi dạy, chăm sóc con cái, lo việc nội trợ và thiêng liêng hơn là sinh ra và nuôi dưỡng chị em chúng tôi nên người. Ngày nào cũng vậy, mẹ luôn là người dậy sớm chăm lo cho gia đình, nưỡng rẫy. Rồi màn đêm dần dần buông xuống “Một đêm mùa hạ êm như nhung và thoảng qua gió mát…” thì khi ấy bóng dáng người nhỏ nhắn, da sạm vì cái nắng gắt của mùa hè mới dần xuất hiện từ phía xa. Còn nhớ hình ảnh hai chị em vui chơi trước ngõ ngóng chờ chiều xuống mẹ về chỉ để ôm mẹ hay mong mẹ cho những cái kẹo nhỏ nhỏ. Hay những cái đêm hè mất điện “Bàn tay mẹ quạt mẹ đưa gió về” Mẹ không chỉ hi sinh giấc ngủ của mình để mang lại làn gió mát cho giấc ngủ của con mỗi đêm hè mà còn sẵn sàng chở che, nâng đỡ, làm dịu mát tâm hồn con, dành cho con những điều tuyệt vời nhất trong cuộc sống. Tôi thương mẹ lắm, từng giọt mồ hôi mẹ rơi trên con đường mưu sinh, giữa cái nắng như thiêu như đốt hay những cơn mưa bất chợt nhưng mẹ vẫn không làm mất đi nụ cười của mẹ dành cho con cái sau những giờ mẹ đi làm về cũng như những lời động viên, chia sẻ với tôi và các em tôi bất kể chuyện vui buồn.
Tình mẹ – hai tiếng ấy thiêng liêng cao cả đến nhường nào. Khi chúng ta chào đời, cất những tiếng khóc, những bước đi đầu tiên trong cuộc đời thì mẹ chính là người nâng đỡ, động viên khi ta vấp ngã, là người lau những dòng nước mắt nóng hổi con lăn trên đôi má ấy. Gió sương của đời khiến mẹ ngày càng già đi, những nếp nhăn dần xuất hiện và đôi bàn tay chai sạn của mẹ nhưng mẹ chưa bao giờ kêu than một câu nào. Bởi mẹ luôn nghĩ cho các con luôn vui khỏe là món quà vô giá dành cho mẹ.
Rồi chúng ta cũng đến cái tuổi trưởng thành, những tâm sự hay dành những lời yêu thương cho mẹ cũng trở nên khó khăn và ít dần đi. Nhiều khi tôi tự hỏi: “ Mình đã quá vô tâm với bố mẹ sao?” rồi lại suy nghĩ vu vơ về những cái việc mình đã làm cho mẹ phải buồn. Có hôm, tôi cài giúp cho mẹ một ứng dụng trên điện thoại để mẹ có thể xem phim hay chương trình yêu thích nào đó. Mẹ tôi thích lắm, tìm đủ các bộ phim cũ các chương trình mà mình yêu thích để xem. Thế nhưng cũng có chút bất tiện là mẹ không quen với các thao tác sử dụng phần mềm, không biết cách tìm kiếm và lựa chọn tập phim, lần nào cũng nhờ tới sự trợ giúp của tôi. Từ ngày có ứng dụng, mẹ chăm chỉ xem phim thành ra cũng chăm chỉ nhờ tới sự trợ giúp của tôi nên đối lúc khó tránh khỏi việc khiến tôi bực bội. Một lần khi đang bù đầu vào đống bài tập để chuẩn bị thi cuối kì , mẹ chạy lại hỏi tôi chỉ cái này, bảo cái kia nhưng khi đó tôi không kìm được liền tỏ thái độ khó chịu với mẹ. Kể từ lần đó, phải mất một thời gian khá dài không thấy mẹ nhờ tôi hay hỏi tôi điều gì về ứng dụng nữa. Một hôm, mẹ thấy tôi đang ăn cơm xong liền rón rén hỏi dò tôi: “Con hết bận rồi chứ? Có thể giúp mẹ tìm bộ phim này được không? Mẹ loay hoay mãi mà không biết tìm…” Giọng mẹ càng nói càng nhỏ, đến từ cuối cùng gần như chẳng còn chút âm thanh nào. Cảm giác mẹ đang sợ sệt tôi điều gì đó, sợ sẽ khiến tôi không vui…Hành động của mẹ khiến tôi rất đau lòng, không biết kể từ khi nào người mẹ cứng rắn của tôi lại trở nên rụt rè như vậy. Chỉ là nhờ tôi giúp đỡ một việc nhỏ nhặt thôi mà sao lại phải cẩn trọng như vậy.
Tôi đột nhiên cảm nhận sâu sắc thấy rằng cha mẹ đều đã già rồi. Ngay trong lúc chúng tôi dần dần lớn lên, từ những đứa trẻ ngây ngô trở thành người lớn có thể tự lập gánh vác thì cha mẹ cũng dần già đi. Sức khỏe của cha mẹ ngày càng yếu đi, hiểu biết về thế giới hiện tại cũng sẽ ngày càng ít, để con cái quyết định mọi việc ngày càng nhiều, tầm nhìn và kinh nghiệm có hạn, đã đến lúc cần phải dựa dẫm và phụ thuộc vào những đứa con như chúng ta. Chúng ta thường nghĩ rằng chỉ cần kiếm được nhiều tiền là có thể khiến cha mẹ sống sung túc những năm tuổi già. Thực ra không phải vậy, cha mẹ của chúng ta không hề muốn quá nhiều những thứ về vật chất như vậy, thứ mà cha mẹ cần là cảm giác an toàn, cảm giác được dựa dẫm và được chở che.
“Mẹ, khi bị bệnh cũng chính là thời gian duy nhất mẹ được ngủ trọn giấc, là thời gian để mẹ được nghỉ ngơi, Mẹ, khi vắng đi khỏi vị trí thường ngày rồi, mới thấy không ai thay thế được.” Cuộc đời này, mẹ cho tôi cuộc sống, dạy dỗ tôi nên người, mẹ là người anh hùng theo bước chân tôi từng năm tháng, tôi hạnh phúc biết bao khi luôn có mẹ trên mọi cuộc hành trình. Và tôi muốn nhắn nhủ đến tất cả những ai đang làm mẹ buồn phiền thì mau quay về sửa sai và xin lỗi mẹ, vì tình mẫu tử là thiêng liêng và là duy nhất, cho dù thế giới này có quay lưng lại với ta thì mẹ vẫn sẽ dang rộng cánh tay chờ đón ta quay về.
Mẹ ơi! Cảm ơn mẹ đã sinh con ra trên đời, đã yêu thương và chăm sóc cho con.
Con yêu mẹ rất nhiều!.”
Bài văn 4
“Mẹ ạ, con biết tình yêu mẹ dành cho con là vô cùng vô tận, thế mà trước giờ, con chưa từng nói lời yêu mẹ. Con biết mẹ luôn dõi theo từng bước chân con đi, vui những niềm vui của con và buồn khi con gặp những điều không như ý muốn.
Nhưng mẹ à, mẹ biết mà, tình yêu đâu cứ nhất thiết phải nói ra mới biết, có những tình yêu lời nói cũng không diễn tả hết; có những yêu thương phải cảm nhận bằng trái tim mới thấy hạnh phúc. Mẹ chẳng mấy khi nói yêu chúng con, nhưng con biết tình yêu thương của mẹ là vô cùng vô tận. Nhờ tình yêu thương, chăm lo của mẹ, con đã thành công đạt được giấc mơ đại học của mình. Con đã lớn lên trong tình yêu của mẹ, và mẹ à, tuy con không nói, nhưng mẹ biết mà, con yêu mẹ nhiều lắm, chỉ là con ngốc, không thể đứng trước mẹ, rồi ôm lấy mẹ, vùi đầu vào vai mẹ như hồi còn nhỏ, sau đó thì thầm nói với mẹ: “Mẹ à, con yêu mẹ…“
Những tháng ngày xa mẹ đi học, con nhớ gia đình mình, nhớ mẹ, nhớ dáng người tất bật đi sớm về khuya của mẹ, lại càng cảm nhận rõ hơn tình yêu dành cho mẹ, cho gia đình mình. Ngày nhỏ, con chỉ muốn mau chóng lớn thật nhanh, để trưởng thành, để có thể đi khắp chân trời góc biển. Nhưng bây giờ, con lớn rồi, con cũng đã có đủ sức để tự lập không còn khiến mẹ phải lo lắng nữa. Nhưng con lại nhìn thấy những nếp nhăn xếp trên khuôn mặt mẹ, con nhìn thấy tóc xanh của mẹ đã điểm vài sợi bạc, rồi con lại lo lắng, phân vân.
Mẹ ơi, hay con không cần lớn nữa, như vậy, mẹ cũng không cần phải già đi. Như vậy, con sẽ mãi được bên mẹ, mãi được mẹ yêu thương… Sẽ có một ngày nào đó, con sẽ ngồi bên mẹ thật lâu, thật lâu, như ngày còn thơ bé, nói với mẹ thật nhiều những yêu thương trước giờ con không nói, nói với mẹ: “Con yêu mẹ vô cùng.”
Bài văn 5
“Trong cuộc sống hàng ngày, có biết bao nhiêu người đáng để chúng ta thương yêu và dành nhiều tình cảm. Nhưng đã bao giờ bạn nghĩ rằng, người thân yêu nhất của bạn là ai chưa? Với mọi người câu trả lời ấy có thể là ông bà, là mẹ, là anh chị hoặc cũng có thể là bạn bè chẳng hạn. Còn riêng tôi, hình ảnh người mẹ sẽ mãi mãi là ngọn lửa thiêng liêng, sưởi ấm tâm hồn tôi mãi.
Mẹ của tôi có dáng người hơi gầy. Đôi vai mẹ bé nhỏ mà nặng trĩu bao lo toan. Mẹ lo ngày mai phải dậy thật sớm lo cơm nước cho bố con tôi, mẹ lo gọi gái út dậy sớm đi học vì nó hay ngủ nướng và còn nhiều nỗi lo khác, tất cả đều dồn lên đôi vai gầy guộc ấy của mẹ. Đôi bàn tay mẹ chai sần vì phải làm lụng vất vả nuôi chúng tôi khôn lớn, cho chị em chúng tôi được đi học như chúng bạn, mặc dù kinh tế nhà tôi cũng không phải là khá già gì. Mẹ năm nay đã gần bốn mươi bảy tuổi, có lẽ vì gánh nặng cuộc đời, vì nuôi dưỡng chị em tôi? Công việc của mẹ rất giản dị đó chính là làm phụ hồ , công việc phụ hồ tuy nhắc đến tên phụ hồ thì nghe có vẻ giản dị ,mộc mạc đơn sơ , nhưng không đơn giản chút nào, thường phải đi sớm hơn và về muộn hơn người khác, tuy vậy nhưng mẹ không vì thế mà bỏ bê việc nhà, bỏ bê con cái.
Từ nhỏ tới giờ tôi luôn là người mà hằng ngày mẹ phải đau đầu nhắc nhở và bị nạt có lúc còn đánh đòn nhiều nhất, vì làm chị nên nhiệm vụ phải lo cho các em. Với cái tính ham chơi , một lần tôi đi tập múa văn nghệ, tập xong mãi chơi quên giờ về nhà, cũng đã 20 giờ 30 rồi , bố bắt mẹ phải đi tìm khắp nơi , tìm bằng được tôi về nhà, về nhà từ xa tôi đã thấy bố tôi đứng chờ ngoài cổng tay cẩm 1 cây gậy to, mẹ biết kiểu gì tôi cụng bị đánh, nên mẹ đã vội đi trước và nói giúp tôi với những lời làm dịu bố, nhưng cuối cùng thì bố vẫn không nguôi và đánh tôi mẹ nhào vào đỡ đòn với tô. Và nhờ đêm đó mà tôi nhận ra rằng không phải vì bố mẹ ghét bỏ gì tôi , mà vì sự lo lắng bồi hồi khi một đứa con gái đã quá 10 h đêm còn chưa về, và mẹ tôi đã phải chịu gánh đòn cùng tôi. Từ ngày đó chính mẹ đã giúp tôi trưởng thành và làm một người con ngoan hơn dổi với bố mẹ, và nhận ra mình cần phải gánh vác một phần giúp đỡ mẹ lo cho các em để tỏ long biết ơn người mẹ yêu. Mẹ có nước da ngăm đen đã bị rám nắng, mái tóc của mẹ dài ngang lưng đã bị cháy nắng khi cặm cụi làm, nắng chói để đem lại cho tôi một cuộc sống ấm no. Khi đi làm mẹ thường búi tóc lên, để lộ ra mấy cộng tóc xoăn trông thật duyên dáng. Đi với mái tóc ấy chính là khuôn mặt hình trái xoan của mẹ. Vầng trán của mẹ cao rộng, có lúc nheo lại lộ vẻ suy tư. Năm tháng, thời gian đã hằn lên khuôn mặt mẹ những nếp nhăn nho nhỏ. Tuy vậy bố mẹ tôi không ngừng thúc dục và bảo ban chị e tôi học hành, mẹ nói các con phải học, học trước tiên để làm người , học để bồi đắp tri thức, học để sống đúng với xã hội, dù cuộc sống có khó khăn thể nào gia đình mình cũng sẽ là mãi ấm cho các con lúc cần
Mỗi bước đường tôi đi đều có bóng dáng của mẹ cạnh bên. Mẹ tôi là người phụ nữ hiền hậu, đảm đang, trái tim nồng ấm. Dù hoàn cảnh nhà tôi không khá giả nhưng mẹ luôn chia sẻ với những mảnh đời khốn khó bằng việc tham gia nhiều hoạt động cộng đồng.
Không có mẹ động viên, có lẽ cuộc đời tôi mãi trong bóng đêm. Học thức giúp tôi tìm thấy ánh sáng. Tôi yêu mẹ hơn bất kỳ điều gì trên cuộc đời này. Con biết mẹ đã chịu bao nhiêu vất vả vì con. Mẹ luôn dành cho con những điều tốt đẹp nhất và luôn nhận về mình những vất vả lo toan. Con thật may mắn vì được làm con của mẹ. Bao năm qua mẹ đã vất vả hi sinh, chăm lo cho anh em chúng con. Ngày của mẹ, con không muốn gì hơn ngoài niềm hi vọng mẹ sống thật lâu để vui vầy bên chúng con.”
Bài văn 6
“Giấu diếm con bao điều
Mẹ nói dối con thật nhiều
Để gánh vác bao cam chịu
Chẳng ai thấu hiểu
Giấu khát khao đời mình
Dành tất cả cho gia đình”
Đấy là những câu hát trong bài hát “Chưa bao giờ mẹ kể”. Hình ảnh những người mẹ luôn sẵn sàng “cất đi” ước mơ của bản thân để hết mình chăm lo cho gia đình. Với họ, điều quan trọng nhất là được ngắm nhìn mọi người trong gia đình trưởng thành, khỏe mạnh và sống hạnh phúc.
Mẹ tôi cũng như bao người mẹ khác vậy. Chẳng hiểu được là nên nói về mẹ từ đâu. Mẹ tôi đã từng là một cô gái đôi mươi với bao khát khao và hoài bão nhưng rồi gấp lại khi con đường thành công đang mở ra để chăm lo cho một mái ấm gia đình nhỏ đong đầy hạnh phúc. Giờ đây mẹ thật khác mẹ gầy và rám nắng sao đãng đãng thời gian ấy chẳng biết là bao lâu mẹ bỏ qua thói quen làm đẹp cho bản thân mình. Mẹ tôi đã chẳng còn mái tóc xanh mềm mượt ngày nào mà thay vào đó là một mái tóc đã đổi màu vì gió sương sớm tối lo cho con. Mẹ chẳng còn làn da trắng như những ngày đôi mươi ấy mà giờ đây làn da ấy lại rám nắng gắn lên đầy sự tảo tần sớm hôm. Đôi mắt nay đã chẳng những không trông thấy rõ như bao ngày mà còn lăn dài trên đó những vết hằn sâu thẳm lo toan cho con cái, đôi bàn tay gầy guộc nhỏ bé ấy vẫn hằng ngày làm bao việc chẳng lúc nào nghỉ ngơi.
Với mẹ chắc có lẽ gia đình là thứ tài sản quý giá nhất và chính đàn con thơ như chúng tôi là những người mà mẹ đã giành gần như cả cuộc đời này để sinh ra,nuôi lớn và lắng lo. Dẫu cuộc sống lắm vất vả, những bộn bề bao la giữa bộn bề nhưng chưa một lần tôi thấy mẹ than phiền. Mẹ chưa bao giờ gục ngã trước giông bão bao giờ. Mẹ tôi quyết đoán và đầy mạnh mẽ trước mọi chuyện. Với con cái đây có lẽ là một người mẹ nghiêm khắc của nghiêm khắc.
Tôi bước chân vào cánh cửa đại học mẹ là người chạy đôn chạy đáo đi tìm cho tôi cái phòng trọ gần trường nhất,chắt chiu từng quả trứng gà, từng bó rau,quả cà gửi cho cô con gái.Giờ đây chính tôi đang ở cái độ tuổi đôi mươi xuân xanh, khoảng thời gian đẹp đẽ nhất của đời người ấy, khi đã bắt đầu cảm nhận rõ được những áp lực cuộc sống,những bon chen xã hội và rất rất nhiều thứ xung quang tôi.Giờ mới hiểu được mẹ đã vất vả như thế nào,đã hi sinh ra sao vậy nhưng tôi chưa bao giờ nói ra được câu cảm ơn mẹ dẫu tôi cảm nhận rất rõ tình cảm mà mẹ giành cho tôi và tôi cũng chẳng giám thể hiện nổi một cử chi yêu thương.Ngày nhỏ nói lời cảm ơn mẹ yêu mẹ thật dễ dàng nhưng dường như con người càng lớn lên lời cảm ơn mẹ lại càng khó nói ra.
Nhân ngày của mẹ 10/5 con mong mẹ một đời bình an và cuộc sống bớt lo toan hơn. Con cảm ơn mẹ đã sống và hi sinh vì con vì một mái ấm gia đình nhỏ,đong đầy tình yêu.
Con yêu mẹ ❤️
Bài văn 7
“Khác với tình yêu bình thường cần rất nhiều lời nói, biểu lộ để chứng minh, tình yêu của mẹ dành cho bạn từ khi bạn sinh ra vẫn nguyên một trạng thái, bình thản, tự nhiên và không cần báo đáp. Mẹ luôn yêu thương con, che chở cho con bằng cả trái tim và sinh mệnh. Mẹ không bao giờ kể công nhưng con biết mẹ đã rất vất vả rồi! “.
Những gì mẹ làm cho tôi, mẹ hy sinh vì tôi có lẽ cả mẹ và tôi chẳng bao giờ nhớ hết nhưng chính những điều đó đã làm nên tôi của ngày hôm nay. Đã 19 năm trôi qua, người luôn bên tôi là mẹ, mẹ lo cho tôi đủ điều nhưng chưa 1 lần nào tôi thổ lộ tình cảm của mình cho mẹ, đến hai tiếng cảm ơn đơn giản mà tôi còn không làm được. Nhiều khi tôi thấy bản thân mình thật tệ hại.
Thời gian cứ thế lững lờ trôi qua, những tháng năm bên mẹ là những kỉ niệm đẹp đẽ nhất trong đời tôi. Nó cùng tôi lớn lên, trưởng thành và trở thành cả những bài học cho cuộc sống của mình. Còn nhớ lúc tôi 4 tuổi vì bố đi làm xa, tôi đã theo mẹ vào trường của mẹ. Ngôi trường vì nằm trong vùng khó khăn nên đường rất khó đi, đường đến trường vừa nhỏ lại vừa dốc, có những con dốc gần như thẳng đứng. Ngôi trường nhỏ, phòng học liêu xiêu,dụng lên từ tre nứa việc đưa con chữ cho con em đồng bào đầy khó khăn, chồng chất. Ấy vậy, mẹ vẫn luôn cật lực vì nghề. Bạn biết không, năm đó lần đầu tiên tôi chứng kiến mẹ tôi đứng trên bảng giảng dạy cho các ảnh các chị là khoảnh khắc thật sự rất đẹp, lúc đó tôi cảm thấy mẹ tôi như một người hùng vậy . Trong lần nghỉ dịch dài này, mẹ luôn lo lắng sợ học sinh quên đi cái chữ, con số mỗi tối mẹ đều gọi điện dặn dò các em học hành, dặn cả phụ huynh hỗ trợ thúc đẩy các em học tập.
Chính vì nhờ mẹ dạy dỗ và quản thúc mà có lẽ lúc tôi bước vào tiểu học không bị bỡ ngỡ và nhanh chóng nắm bắt bài tốt hơn. Các cuộc thi từ nhỏ đến lớn mẹ luôn là người đông hành cùng tôi, đôi khi, chẳng một câu an ủi nào được thốt ra nhưng sự hiện diện của mẹ ngay bên cạnh đã giúp tôi có thêm động lực. Mẹ chính là người thầy đầu tiên của tôi trong học tập và cả trong cuộc sống. Chính mẹ là người vĩ đại nhất trong tôi.
“Con dù lớn vẫn là con của mẹ,
Đi hết đời, lòng mẹ vẫn theo con”
Tôi của ngày hôm nay chính là sự ảnh hưởng rất nhiều từ sự dạy dỗ của bố và mẹ. Cảm ơn mẹ đã sinh ra con và giáo dục con từng chút một. Hi vọng lớn nhất của mỗi người con là có thể bên mẹ mình trong suốt cuộc đời. Cảm ơn từng giây từng phút mẹ luôn bên cạnh.”
Bài văn 8
Hôm nay nhân một ngày đặc biệt, con muốn viết đôi dòng tâm sự gửi đến mẹ của con. Những điều mà bấy lâu nay con vẫn luôn giấu kín trong lòng.
Thời gian thấm thoắt trôi qua con dần nhận ra rằng mình đã mất đi nhiều thứ để rồi chỉ biết nhìn lại và tiếc nuối. Suốt ngần ấy năm trôi qua tôi chưa từng một lần để ý sự nhọc nhằn, vất vả, lo toan của mẹ – người sinh thành, nuôi dưỡng con nên người. Lo cho con từng miếng ăn giấc ngủ. Cả cuộc đời mẹ gánh nặng , tảo tần vì các con. Sớm hôm, tối khuya vẫn là bóng dáng ấy bươn chải vì đời, vì cuộc sống. Chỉ đến lúc này khi đã đi học xa nhà, con mới thấu hiểu những hy sinh lớn lao của mẹ.
Ngày đậu vào trường THPT Dân tộc nội trú Tỉnh – con bắt đầu một cuộc sống mới. Một cuộc sống phải học cách một mình. Đói thì tự phải đi mua, ốm thì tự mình đi mua thuốc,…chẳng biết kêu ca với ai, cũng chẳng ai chăm sóc hỏi han mình nữa rồi. Ngày bé chỉ háo hức được sống tự lập, giờ thì chỉ ước được ở mãi ở nhà. Chưa bao giờ một tuần lại dài như thế. Cũng chưa bao giờ cảm thấy nhớ nhà đến vậy. Ở giữa thành phố chật chội, đông đúc chỉ toàn những con người xa lạ, gặp được người đồng hương. Cảm giác thật sự rất hạnh phúc, bình yên. Con lại muốn được trở về nhà thật nhanh, để ăn bữa cơm mẹ nấu,được quay quần bên gia đình, mẹ nhìn bằng ánh mắt trìu mến, nhẹ nhàng vuốt tóc tôi rồi nói những lời nói nhẹ nhàng, cử chỉ âu yếm của mẹ. Con sẽ kể cho mẹ nghe mọi chuyện. Được mẹ an ủi và động viên khiến con phấn chấn hơn nhiều. Thích được gặp mẹ là vậy nhưng lại lo sợ cảm giác không còn ở nhà nữa, sợ nhất là cảm giác xuống trường, cảm giác lại một mình chốn thành phố xa hoa, cái cảm giác hôm trước vui vẻ cùng gia đình, hôm sau chỉ thấy một mình ngồi thơ thẫn như một giấc mơ trưa hè.
Nhớ nhà lắm, nhớ những hôm mẹ thức trắng đêm mỗi lần con bị ốm, nhớ dáng người của mẹ nhỏ bé nhưng nhanh nhẹn, hoạt bát. Lúc nào mẹ bước đi cũng vội vã, thoăn thoắt, nhớ đôi bàn tay của mẹ gầy gầy, xương xương nhưng với con nó thật đẹp. Đôi bàn tay ấy đã lo cho con từng bữa ăn, giấc ngủ, ôm ấp tôi khi con còn thơ bé, dắt tôi đi những bước chập chững đầu tiên. Nhớ là vậy nhưng nào đâu dám gọi về cho mẹ, chỉ sợ không kiềm được cảm xúc rồi òa khóc như đứa con nít mà thôi. Vậy đấy, bước chân ra ngoài rồi mới hiểu ngoài gia đình ra, chẳng có ai tốt với mình vô điều kiện như thế. Lúc trước chỉ mong nhanh chóng học xong để đi học xa thật xa, đi chơi cho sướng mà không bị gọi về. Đến lúc đi học rồi chẳng như mình tưởng, thứ gì cũng phải tự lo, cảm giác tủi thân khi nhìn mấy bạn học cùng lớp thật may mắn vì luôn có người nhà bên cạnh.
Mẹ cứ lặng lẽ đi bên cuộc đời của hai anh em chúng con. Được lớn lên trong tình yêu thương bao la của mẹ, người luôn dành hết yêu thương cho con bằng cả cuộc đời. Đó là một điều may mắn và hạnh phúc vô cùng khi con được làm con của mẹ. Con không thể nói hết được tình cảm của mình chỉ với đôi ba dòng tâm sự mà chỉ biết rằng mình phải cố gắng thật nhiều để mẹ vui.
Cảm ơn mẹ đã nuôi dưỡng con cho nên người. Cảm ơn mẹ, về những tháng ngày nhọc nhằn đã làm lưng mẹ còng xuống, đôi mắt mẹ thâm quầng vì những đêm không ngủ, về những nỗi buồn lo mà mẹ đã từng âm thầm chịu đựng bao năm qua….mong sao mẹ luôn vui vẻ, mạnh khỏe, hạnh phúc và đồng hành cùng con trong suốt chặng đường dài.”
Bài văn 9
Viết về mẹ, thực sự con không biết viết bao nhiêu cho đủ, kể bao nhiêu mới hết. Mẹ yêu à! Đến tận bây giờ con vẫn chưa thể làm gì để bù đắp được công lao sinh thành của mẹ. Mẹ – người đứng sau luôn dõi theo từng bước chân của con. Mẹ – là một người bạn, một người cô, một người mẹ duy nhất mà không một ai có thể thay thế được.
Từ nhỏ, bố đi công tác xa, một mình bàn tay mẹ đã chăm lo, nuôi nấng, dạy dỗ con nên người. Con được nghe ông bà và các dì kể lại rằng lúc trước mẹ cũng là một người đẹp gái, có công việc ổn định. Nhưng lấy bố rồi sinh con ra, do hoàn cảnh và cuộc sống mẹ phải từ bỏ công việc của mình, ở nhà nội trợ và bắt đầu với công việc chân lấm tay bùn, bán mặt cho đất bán lưng cho trời. Có nhiều lần con đã đặt câu hỏi “Tại sao?” cho mẹ. Mẹ trả lời rằng: “Tại mẹ không giỏi nên mới thế, con không muốn chân lắm tay bùn thì hãy cố gắng hơn mẹ.”
Con nhớ hồi cấp 2, lúc đó nhiều nhà đã sử dụng bếp gas thay cho bếp củi. Còn nhà mình vẫn có bếp gas những vẫn dùng bếp củi để nấu nước sôi và nấu cám cho lợn. Có vài lần, vào ngày nghỉ, con đã cùng mẹ với chiếc xe đạp mini, đạp qua một vùng cát lớn để tơí nơi có rất nhiều cây thẹn. Mẹ và tôi đã chặt những cây thẹn tươi ấy về phơi khô để làm củi. Nó nhiều gai, có cây lại rất lớn,nhìn mẹ chặt từng cây thẹn, rồi có lúc bị nó đâm vào tay, con xót lắm, con thương mẹ lắm. Con lại hỏi “Tại sao nhà họ lại không phải đi chặt củi như nhà mình hả mẹ?” Mẹ chỉ cười và nói rằng: “Mẹ ở nhà không làm gì nên đi thế này coi như thể dục con à.” Bây giờ con đã lên đại học, mẹ không chỉ lo cho con mà mẹ phải lo cho 3 em của con nữa. Không gì vất vả, nặng nề bằng gánh nặng nuôi 4 đứa con ăn học. Dù bố là bộ đội nhưng không vì thế mà mẹ ỉ lại và dựa giẫm vào đồng lương của bố. Không làm cái này thì mẹ làm cái khác. Mẹ đi cấy thuê, rồi nhổ lạc, làm cỏ,…tuy không phải tất cả nhưng cũng đỡ đần được một phần nhỏ cho gia đình. Chỉ đồng lương của bố mà phải nuôi cả gia đình, còn bao nhiêu khoản khác. Nhưng vì lo cho 4 chị em, mẹ luôn phải cân nhắc trong các khoản chi tiêu trong gia đình. Kể cả mỗi lần mẹ định may một cái áo hay một cái quần, mẹ cũng đắn đo, do dự. Con biết, mẹ làm như thế là vì thương con, không muốn con thua kém bạn bè. Mẹ nói rằng: “Tự mình làm ra tiền không phụ thuộc vào ai mới có quyền, mới được người khác tôn trọng”
Con gái của mẹ sắp sửa tròn 20 tuổi cũng có nghĩa là mẹ đã ngày một già hơn. Mái tóc của mẹ đã có nhiều sợi bạc, có lẽ một phần vì tuổi tác nhưng một phần là vì mẹ suy nghĩ nhiều, lo lắng cho con. Nhìn bao nhiêu người bằng tuổi mẹ, trên tóc họ chưa hề có một sợi bạc, con biết bản thân con chưa tốt, nhiều lần còn giận dỗi mẹ. Là đứa cháu, đứa con đầu nên được ông bà cũng như bố mẹ nuông chiều từ nhỏ. Có lẽ vì thế mà cái tính”hay dỗi” hiện lên trong con người tôi. Dù biết đó là xấu nhưng không hiểu tại sao cho đến tận bây giờ con vẫn chưa thể bỏ được cái tính xấu ấy. Mỗi lần về nhà, thấy mẹ đi làm thuê, con không muốn mẹ đi chút nào. Mẹ lại nói: “Ở nhà tiền mô mà mua cái này cái nọ” Con lại giận dỗi. Có lẽ mẹ không hiểu ý con. Không phải con không muốn mẹ kiếm tiền, nhưng có lúc chỉ về được một ngày con chỉ muốn mẹ ở nhà với con mà mẹ lại đi làm. Mẹ nạt con, mẹ nói nhiều không phải vì mẹ ghét con, mẹ chỉ muốn con hiểu và muốn con tốt hơn.
Chưa bao giờ con đứng trước mặt mẹ nói yêu mẹ, thương mẹ cả. Con chưa là đứa con ngoan, con còn làm mẹ buồn, làm mẹ phải suy nghĩ nhiều về con. Nhưng trong lòng con, mẹ là người con yêu thương nhất.
Nhân ngày của mẹ, qua bài viết về mẹ, con muốn nói với mẹ rằng: “Con xin lỗi mẹ nhiều! Con yêu mẹ nhiều lắm!” Mẹ đã dạy con nên người, cho con có được cuộc sống này. Mẹ luôn dặn dò con không được ngừng cố gắng vì môi trường mà con đang học khó khăn hơn những gì con tưởng tượng. Tình mẹ vĩ đại như thế, nên con hy vọng rằng, mẹ luôn mạnh khỏe, hạnh phúc và sự yêu thương, những điều tốt đẹp nhất trên đời luôn đến với mẹ. Nói cảm ơn mẹ, cả đời này không bao giờ đủ mẹ à. Con chỉ mong thời gian trôi chậm lại để mẹ cả cuộc đời này luôn ở bên con, để con có được cơ hội bù đắp công ơn của mẹ. Hạnh phúc của con là được nhìn thấy nụ cười của mẹ mỗi ngày.
“ YÊU MẸ NHIỀU, MẸ CỦA CON!!!.”