/tmp/desnw.jpg
Nếu ai đó hỏi: “Niềm hạnh phúc nhất trên thế gian này là gì? “. Chắc chắn em sẽ trả lời rằng: “ Hạnh phúc nhất là khi bạn còn gia đình, đặc biệt là còn có mẹ”
Em sinh ra trong một gia đình không mấy khá giả, bố thường xuyên đau ốm nên mẹ em là người đứng ra quán xuyến mọi công việc trong gia đình. Dáng người mẹ dong dỏng cao, da hơi ngăm ngăm, mái tóc đen, dài ngang vai. Mẹ có khuôn mặt phúc hậu, giọng nói trầm ấm, đôi mắt hiền từ với hàng lông mi dài và cong. Mọi người thường bảo em giống mẹ, đặc biệt là đôi mắt. Em rất tự hào về điều đó. Mẹ chẳng bao giờ đánh son nhưng đôi môi luôn hồng hào tự nhiên, mỗi khi cười để lộ hàm răng trắng ngà, sáng bóng.
Mẹ em tất bật với công việc buôn bán nên thời gian ở nhà rất ít. Vì thế bố em phụ giúp mẹ dọn dẹp nhà cửa và một số công việc nhẹ nhàng. Còn em giúp mẹ quét sân, chăn gà, tưới hoa,… Mẹ em là một người rất thích hoa, nên trước cửa nhà lúc nào cũng có một vườn hoa nhỏ xinh đua nhau khoe sắc. Buổi sáng mẹ em dậy sớm để nấu ăn cho cả gia đình, đưa đón hai chị em đi học. Ban ngày mẹ ra chợ bán hàng. Tối về kèm hai chị em em học bài. Mẹ luôn nhẹ nhàng dạy cho em những điều em chưa biết nhưng cũng rất nghiêm khắc mỗi khi em mắc lỗi. Đối với khách đến nhà chơi, mẹ luôn tiếp đón nồng hậu. Với hàng xóm mẹ luôn quan tâm, giúp đỡ, động viên. Mọi người đều yêu quý mẹ em. Khi em ốm, mẹ thức suốt đêm để chăm sóc cho em. Em yêu và thương mẹ rất nhiều nên luôn tự nhủ bản thân phải chăm ngoan, mạnh khỏe và cố gắng học hành chăm chỉ để bố mẹ được vui lòng. Bố em thì luôn bảo rằng:” Bố rất may mắn khi lấy được một người vợ vừa hiền lành vừa đảm đang như vậy”.
Mẹ là niềm tự hào của cả gia đình và còn là nguồn động viên, chỗ dựa tinh thần lớn nhất của em. Mẹ thường dạy em phải biết giúp đỡ và yêu thương mọi người. Chỉ mong sao mẹ luôn vui vẻ khỏe mạnh và bản thân em học thật giỏi, lớn lên thật nhanh để có thể giúp đỡ gia đình nhiều hơn nữa. Em yêu mẹ rất nhiều!
“Chúa không thể ở khắp mọi nơi, nên ngài sinh ra người mẹ”
Những lời cô giáo vừa giảng ở lớp lại văng vẳng trong tâm trí khiến em nghĩ về mẹ, người yêu thương và gần gũi với em nhất cuộc đời này.
Năm nay mẹ em bốn mươi tuổi nhưng ai cũng phải khen mẹ em trẻ hơn tuổi rất nhiều. Quả đúng như vậy, mẹ em có một là da trắng hồng như trứng gà bóc. Mái tóc đen dài luôn được mẹ buộc gọn sau gáy. Tuy mẹ không cao nhưng có một thân hình cân đối và mảnh dẻ. Nhưng nổi bật nhất ở mẹ vẫn là đôi mắt như biết nói, luôn hiền từ và dịu dàng. Có lẽ vì vậy mà mỗi khi em lo lắng, sợ hãi hay buồn tủi, được mẹ bên cạnh an ủi, nhìn vào đôi mắt tràn đầy yêu thương của mẹ lại khiến em an tâm hơn rất nhiều.
Mẹ em không chỉ là một người vợ đảm đang lúc ở nhà mà còn là một giáo viên gương mẫu khi ở lớp. Ở nhà, mẹ luôn chu đáo săn sóc từ bữa ăn đến giấc ngủ cho hai bốn con bọn em. Mẹ cũng thường để em giúp mẹ làm những việc đơn giản như vào bếp phụ mẹ nhặt rau hoặc quét nhà. Bên cạnh bếp cũng là bố em cũng đang giúp mẹ nấu cơm. Trong nhà lúc nào cũng rộn rã tiếng cười, đó chính là những buổi chiều thường nhật vô cùng hạnh phúc của gia đình em. Buổi tối, sau khi ăn cơm xong thì mẹ thường dành ba mươi phút để giảng bài cho em. Sau đó mẹ sẽ ngồi chấm bài cho học sinh, soạn giáo án cho buổi học ngày mai. Có những hôm mẹ phải chong đèn thức khuya khiến em thương mẹ rất nhiều. Khi ở lớp, mẹ em là một giáo viên gương mẫu, nghiêm khắc lúc cần, nhưng cũng luôn bên cạnh dìu dắt khích lệ các bạn học sinh. Chính vì thế nên mẹ em được rất nhiều học sinh yêu quý. Những lúc rảnh rỗi mẹ thường chăm sóc hoa, khu vườn nhà em nhờ có mẹ mà có đủ mọi loài hoa muôn màu muôn vẻ khiến ai lúc đến cũng trầm trồ. Mỗi lúc có một bông hồng hay một cành lan nào đó trong vườn nở rộ mẹ sẽ rất vui vẻ khiến bố con em cũng vui lây.
Em rất hạnh phúc và tự hào khi được làm con của mẹ. Em tự hứa rằng sẽ luôn học giỏi chăm ngoan để không khiến mẹ buồn lòng. Em yêu mẹ rất nhiều.
“Con dù lớn vẫn là con của mẹ
Đi suốt đời lòng mẹ vẫn theo con”
Những vần thơ của Chế Lan Viên như đưa em tìm về bên mẹ – người đã cho đi cả những tháng ngày tuổi trẻ của mình để chăm lo, nuôi nấng em khôn lớn. Mẹ! hai chữ thiêng liêng ấy mỗi khi vang lên thì trong em dâng trào bao niềm cảm xúc bồi hồi, biết ơn và yêu mẹ vô cùng.
Mẹ em là một người phụ nữ trên cả tuyệt vời, với em mẹ không chỉ là người mẹ, người cha mà còn là người bạn luôn gần bên, không màn hy sinh mọi thứ và luôn sẵn sàng để lắng nghe mọi chia sẻ từ em. Mẹ em năm nay đã ngoài 40 tuổi, mẹ có khuôn mặt tròn nên trông mẹ luôn luôn tươi trẻ, tuy vậy mẹ vẫn không tránh khỏi những vết chân chiêm hai bên đuôi mắt nhưng mẹ sẽ mãi mãi đẹp trong mắt em dù có thay đổi như thế nào. Dáng người của mẹ nhỏ nhắn, không quá cao, mảnh khảnh với làn da trắng ngần nhưng theo năm tháng với những hy sinh mà mẹ dành cho hai chị em thì nó đã dần ngăm ngăm. Mẹ em sở hữu mái tóc đen mượt được cắt ngắn ngang vai, đôi mắt nâu nâu của mẹ lúc nào cũng nhìn em bằng sự dịu dàng, trìu mến. Em may mắn khi giống mẹ ở hàm răng trắng ngần, thẳng tắp cùng nụ cười má lúm. Chính vì thế mà khi tiếp xúc với mẹ, ai cũng thấy mẹ duyên dáng, gần gũi và thân thiện. Mẹ em luôn ưa chuộng những gì đơn giản, nhẹ nhàng, đó là những chiếc váy tối giản sắc màu cũng như không rườm rà những chi tiết nhưng khi nó được khoác trên người mẹ thì vô cùng sang trọng, thu hút ánh nhìn từ đối phương.
Nghề bác sĩ là công việc của mẹ em và em luôn ước mơ sau này có thể tiếp nối mẹ trở thành một người bác sĩ giỏi chữa bệnh cho mọi người. Công việc của mẹ khá bận rộn và luôn phải trực đêm nhưng mẹ vẫn chu toàn tất cả mọi việc trong nhà, lo lắng cho em từng chút một. Mỗi sáng khi em còn say giấc thì mẹ đã thức dậy chế biến bữa ăn sáng cho hai chị em, món ăn của mẹ thì phải nói là rất tuyệt vời, có điều gì đó rất riêng mà không ai có thể nấu được như mẹ, có lẽ là tình cảm dạt dào mà mẹ đã đặt vào trong từng món ăn. Vào những ngày cuối tuần mẹ thường chiêu đãi cả nhà bằng những món ăn rất tuyệt vời như bánh xèo, chè đậu xanh, bánh bột lọc… khiến em mê mẫn ăn no căng cả bụng. Ngoài ra mẹ còn tận tình chỉ dẫn cho em cách nấu cơm, rửa rau, làm những công việc trong nhà phụ giúp cho mẹ.
Em rất thích ngắm đôi tay của mẹ, nơi bàn tay ấy cho em cảm nhận được bao nhiêu sự ấm áp, chân thành và toả ra sự yêu thương đến nhường nào. Với em thì mọi khoảnh khắc bên mẹ luôn luôn trân quý, em nhớ những khi được mẹ ôm vào trong lòng, cái xoa đầu hay chỉ là cái chạm nhẹ từ đôi bàn tay của mẹ. Đôi bàn tay ấy ngoài xã hội là một bác sĩ lương thiện còn với gia đình là một người vợ, người mẹ tần tảo sớm hôm, quên đi bản thân mình để cho hai chị em em những bữa cơm ngon, quần áo đẹp và nhiều hơn thế nữa. Nói về mẹ sẽ chẳng thể dùng từ ngữ diễn đạt được hết vì với em mẹ luôn là người tuyệt vời nhất.
Mẹ đã dành cả tuổi thanh xuân và cuộc đời của mình cho em nên em sẽ tự nhủ với bản thân sẽ luôn bên mẹ, cố gắng thật nhiều để không làm mẹ buồn, mẹ khóc. Em tự hào khi có mẹ và em luôn muốn nói với mẹ rằng: “Mẹ ơi, tình yêu con dành cho em không gì đong đếm được.”