/tmp/zdmfi.jpg
Để tìm hiểu sâu hơn về giá trị tác phẩm Sóng, mời các em tham khảo một số bài văn mẫu Cảm nhận 2 khổ thơ cuối (8+9) của bài thơ Sóng sau đây. Hi vọng với các bài văn mẫu ngắn gọn, chi tiết, hay nhất này các em sẽ có thêm tài liệu, cách triển khai để hoàn thiện bài viết một cách tốt nhất!
Khổ 8:
Thời gian trôi nhanh như một con gió thoảng, đời người thật ngắn ngủi, hạnh phúc rất mong manh. Càng tha thiết hết mình cho tình yêu bao nhiêu, những trái tim yêu càng tiếc nuối lo âu trước sự trôi chảy của thời gian, hữu hạn của đời người, mong manh của hạnh phúc bấy nhiêu. Trái tim yêu của Xuân Quỳnh cũng vậy. Trong bài thơ ‘Sóng”, nhớ nhung da diết yêu thương, nồng nàn luôn song hành với nỗi lo âu khắc khoải:
Cuộc đời tuy dài thế
Năm tháng vẫn đi qua
Như biển kia dẫu rộng
Mây vẫn bay về xa
Đời người trăm năm ngỡ dài thăm thẳm nhưng con tàu thời gian cứ vun vút lao đi không chờ đợi chúng ta. Biển cảm, đại dương bát ngát mênh mông tưởng như không bờ, không bến vẫn không sao níu giữa được mây rtời. Mây trời vẫn bay qua đại dương về với núi xa. Bằng nghệ thuật so sánh, Xuân Quỳnh đã nêu bật lên cái ngắn ngủi, hữu hạn của đời người và hạnh phúc.. Thấm thía quy luật nghiệt ngã ấy, nữ sĩ lo ấu tiếc nuối đến thảng thốt, Sau này, trải qua nhiều thăng trầm biến động của cuộc đời, nhiều ngọt ngào cay đắng, nỗi lo âu về hạnh phúc mong manh đã trở thành ám ảnh xót xa trong thơ Xuân Quỳnh:
Lời yêu mỏng manh như màu khói
Ai biết lòng anh có đổi thay
Khổ 9:
Thời gian chảy trơi, người ngắn ngủi nhưng khát vọng được yêu, được sống của con người lại hướng đến cái vô biên, vô tận. Làm sao để hóa giả nghịch lí này? Mỗi trái tim yêu dường như lại chọn cho mình giải pháp riêng. Trước đây ông Hoàng thơ tình Xuân Diệu từng hối thức người yêu mình sống vội vàng, gấp gáp, chạy đau với thời gian để tận hưởng hạnh phúc:
Mau lên với chứ! Vội vàng lên với chứ
Em ơi em tình non sắp già rồi
Giờ đây, nữ hoàng tình yêu Xuân Quỳnh lại ao ước tam ra thành trăm con sóng nhỏ để hòa vào biển lớn tình yêu:
Làm sao được tam ra
Thành trăm con sóng nhỏ
Giữa biển lớn tình yêu
Để ngàn năm còn vỗ.
Tha thiết với tình yêu, đắm đuối với người tình luôn khát khao hạnh phúc, đó là những xúc cảm luôn thổn thức trong trái tim của người phụ nữ. Hòa mình vào mạch chung đó, Xuân Quỳnh vẫn tìm cho mình được nói riêng. Những người phụ nữ Việt Nam thời xưa thường ít xuất đầu lộ diện, trực tiếp giãi bày khát khao, tình yêu, hạnh phúc của mình. Nếu có, họ cũng chỉ dám ước mơ nên duyên vơ nên chồng:
Có phải duyên nhau thì thắm lại
Đừng anh như lá bạc như vôi
Cũng chỉ dám khát khao hạnh phúc trăm năm
Trăm năm tạc một chữ đồng đến xương
Khát vọng tình yêu của Xuân Quỳnh vô cùng mãnh liệt. Không chịu dừng bước trước giới hạn trăm năm đời người ngắn ngủi, Xuân Quỳnh vươn tới tình yêu ngàn năm, vươn tới một tình yêu trường tồn, vĩnh cửu. Xuân Quỳnh ao ước được tam ra thành sóng để ngàn năm còn sống trong biển lớn tình yêu. Thật ấn tượng khi khát vọng về tinh yêu vĩnh hắng, vĩnh cửu không phải là khát vọng dâng trào trong những phút giây sôi nổi, bông bột của trái tim. Vươn tới tình yêu vĩnh cửu là khát khao cồn cào, đau đáu trong thơ Xuân Quỳnh. Khát vọng ấy trở đi trở lại thành điệp khúc ngân vang trong thơ nữ sĩ. Sau này trong Tự hát, Xuân Quỳnh từng ao ước:
Em trở vể đúng nghĩa trái tim em
Là máu thịt đời thường ai chẳng có
Vẫn ngừng đập khi cuộc đời không còn nữa
Biết yêu anh cả khi chết đi rồi
Lúc muốn tan ra thành sóng, lúc muốn trở về đúng nghĩa trái tim. Xoay trở mọi hướn, ao ước bao điều, trái tim yêu Xuân Quỳnh vẫn hướng về mục đích duy nhất: tình yêu vĩnh cửu. “Làm sao được tan ra – Thành trăm con sóng nhỏ”. Ước ao ta ra thành sóng đâu chỉ thỏa khát vọng vĩnh cửu hóa tình yêu mà đó còn là khát vọng cháy hết mình, dâng hiến hết mình của nữ sĩ. Có phải muôn ran ra thành sóng để hòa hợp vào biển lớn có nghĩa là em muôn tan vào trong anh để “từng nguyên tử của em thuộc về anh”. Vậy là trái tim yêu của Xuân Quỳnh không chỉ thao thức nhớ thương trong mọi không gian, thời gian, thủy chung, bất biến trước cuộc đời vạn biến mà còn yêu tha thiết trong từng tế bào nhỏ nhất.
Đời người chỉ như một cái chớp mắt của vũ trụ, ngày hôm nay còn sống, nhưng chắc gì ngày mai ta đã nhìn thấy ánh mặt trời rực rỡ? Vậy nên trong trái tim khao khát yêu đương của Xuân Quỳnh, ta vẫn thấy bộn bề những lo lắng tiếc nuối lo âu trước sự mong manh của thời gian:
“Cuộc đời tuy dài thế
Năm tháng vẫn đi qua
Như biển kia dẫu rộng
Mây vẫn bay về xa
Làm sao được tan ra
Thành trăm con sóng nhỏ
Giữa biển lớn tình yêu
Để ngàn năm còn vỗ
(Sóng _ Xuân Quỳnh)
Đời người vốn dĩ ngắn ngủi lắm, nếu có thể ước lượng số thời gian ta sống được trên đời dài nhất một trăm năm, thì đó cũng chính là sự hữu hạn của kiếp người. Một cái chớp mắt của vũ trụ, thời gian sự sống đã không còn nữa. Xuân Quỳnh đã liên tưởng điều đó bằng cách nói thông qua hình ảnh “biển” và “mây” cuộc đời con người tưởng như dài thăm thẳm, nhưng con tàu thời gian vẫn vun vút lao đi không chờ đợi. Biển cả dù có mênh mông, không bến bờ, nhưng vẫn không thể nào níu giữ được bước đi của mây. Biển là hình ảnh tượng trưng cho sự hữu hạn còn mây là sự trôi chảy vô thủy vô chung. Làm sao để mây ngừng trôi? Dù biển kia vẫn mênh mông là thế. Xuân Quỳnh đã thấm thía sâu sắc một quy luật bất biến của vạn vật, của kiếp người, vì thế trong thơ bà càng thêm khắc khoải, lo âu. Và vì thế về sau, cũng chính nỗi lo âu này đã trở thành niềm ám ảnh mãi trong thơ Xuân Quỳnh.
Làm sao để tan ra
Thành trăm con sóng nhỏ
Giữa biển lớn tình yêu
Để ngàn năm còn vỗ
Vì càng thiết tha gắn bó với cuộc đời,vì hiểu rõ và sâu quy luật bản chất cuộc đời ấy. Nên trái tim nhỏ bé càng trở nên khát khao được hiến dâng và sống trọn vẹn từng phút giây hơi thở của lòng mình. Đời người tuy ngắn ngủi, nhưng khát khao được sống lại là vô biên. Vậy thì phải làm sao để có thể đạt được những điều này? Khi trước, Xuân Diệu cũng đã từng trăn trở về điều ấy.
Mau lên với chứ
Em ơi tình non sắp già rồi
Nếu Xuân Diệu chọn cách sống vội vàng, muốn sống cho thỏa những ước vọng của đời mình. Thì với Xuân Quỳnh, một trái tim người phụ nữ mỏng manh lại thiết tha gửi gắm tình yêu cuộc đời, đam mê nhiệt huyết cuộc sống tựa thành trăm con sóng nhỏ. Trăm con sóng dù ngàn đời có qua đi, nó vẫn vỗ vào bờ những nhịp đập thiết tha và tựa như vĩnh cửu. Và ta cũng gặp điều đó trong những vần thơ của nữ thi sĩ Hồ Xuân Hương:
Có phải duyên nhau thì thắm lại
Đừng anh như lá bạc như vôi.
Vậy đấy, ta gặp những bồi hồi này từ ngàn đời trong trái tim người phụ nữ. Nhưng phải đến khi gặp được Xuân Quỳnh ta mới thấm thía một trăn trở suy tư của người phụ nữ. Ta càng khâm phục và ngưỡng mộ Xuân Quỳnh, một người phụ nữ luôn muốn vươn lên những tình yêu đẹp đẽ nhất và không đầu hàng trước những trắc trở cuộc đời để đạt được điều đó.
Là hai khổ thơ cuối cùng của tác phẩm Sóng, cũng là kết thúc lại một mạch nguồn tâm trạng hòa trộn giữa Sóng và em. Nhờ sử dụng những biện pháp nghệ thuật liệt kê, cách sử dụng ngôn từ tài hoa của thể thơ ngũ ngôn. Xuân Quỳnh đã làm nổi bật khát vọng được dân hiến và bất tử hóa trong tình yêu. Ta càng thêm yêu một tiếng thơ của người phụ nữ giàu lòng trắc ẩn và tha thiết này, và cảm ơn Xuân Quỳnh đã mang đến một hơi thở rất riêng trong làng văn học Việt Nam.
—/—
Với các bài văn mẫu Cảm nhận 2 khổ thơ cuối (8+9) của bài thơ Sóng do Top lời giải sưu tầm và biên soạn trên đây, hy vọng các em sẽ có thêm những góc nhìn mới mẻ và có cái nhìn tổng quát hơn về tác phẩm. Chúc các em làm bài tốt!