/tmp/nsyav.jpg
Câu 1 (trang 132 sgk Tiếng Việt lớp 4)
Đọc ba đề bài. Đề bài nào trong ba đề bài thuộc loại văn kể chuyện. Vì sao?
– Đề 1: Lớp em vừa có một bạn theo gia đình chuyển đi xa. Em hãy viết thư thăm bạn và kể tình hình học tập của lớp cho bạn em biết.
– Đề 2: Em hãy kể một câu chuyện về một tấm gương rèn luyện thân thể
– Đề 3: Em hãy tả chiếc áo hoặc chiếc váy em mặc đến trường hôm nay
Lời giải
Đề 2: Em hãy kể một câu chuyện về một tấm gương rèn luyện thân thể
Vì đề yêu cầu kể một câu chuyện về tấm gương rèn luyện thân thể. Chuyện có nhân vật có cốt truyện có diễn biến các sự việc và ý nghĩa về tấm gương rèn luyện thân thể.
Câu 2 (trang 132 sgk Tiếng Việt lớp 4)
Kể một câu chuyện về một trong các đề tài sau
a) Đoàn kết, thương yêu bạn bè.
b) Giúp đỡ người tàn tật
c) Thật thà, trung thực trong đời sống.
d) Chiến thắng bệnh tật
Lời giải
Đoàn kết, thương yêu bạn bè
Tôi kể cho các bạn nghe câu chuyện giữa tôi và Minh. Minh là một cậu bé tật nguyền ở gần nhà tôi. Nhà Minh nghèo lắm, bố cậu mất sớm khi cậu vừa tròn một tuổi. Giờ đây cậu đã lên lớp ba bị liệt hai chân sau một cơn sốt. Trông cậu rất đáng thương. Hồi Minh mới năm tuổi tôi thường hay sang nhà cậu chơi. Cậu mến tôi lắm. Tôi nói với Minh sang năm đi học với tớ. Nghe tôi nói vậy Hoàng cúi xuống nhìn đôi chân mình rồi ngước lên nhìn tôi nói: “Cậu đi học về, sang đây dạy mình với nhé”. Nói xong nước mắt Minh tuôn rơi. Thấy Minh buồn tôi thương lắm. Tối đó, bố tôi từ cơ quan về, tôi nói với bố: “Con thấy Minh tội nghiệp quá bố ạ! Minh rất muốn đi học nhưng hoàn cảnh của bạn khó quá. Có cách gì giúp Minh không bố?” Bố bảo tôi: Bố sẽ viết đơn xin cho Minh đi học, còn việc đi lại bố sẽ tính sau. Sáng hôm sau tôi vội chạy sang báo tin cho Minh. Cậu vui lắm, ôm chầm lấy tôi. Tháng sau bố tôi mua về một chiếc xe lăn mới tinh. Đây la chiếc xe bố đã kêu gọi hội từ thiện ủng hộ cho Minh. Thế là Minh có được phương tiện đi lại rồi. Ngày nào tôi cũng giúp Minh đến trường. Giờ đây tôi với Minh đã lên lớp bốn. Chúng tôi đều là học sinh giỏi của lớp. Mẹ Minh rất quý tôi, có gì ngon cô thường đem qua cho gia đình tôi. Tôi kể chuyện này cho các bạn nghe không phải là kể ơn với Minh mà là muốn nói đến sự cảm thông chia sẻ những vui buồn khó khăn trong cuộc sống của hai chúng tôi. Chỉ có tình bạn chân thành mới hiểu nhau, giúp đỡ nhau trong cuộc sống.
Giúp đỡ người tàn tật
Em có một người anh họ tên Nam kém may mắn bị liệt hai chân từ nhỏ. Thỉnh thoảng em ghé thăm nhà anh, giúp anh Nghĩa làm một số công việc.
Năm nay anh Nghĩa đã học lớp chín. Tay và vai anh phát triển bình thường nhưng từ bắp đùi xuống hai bàn chân thì teo lại, không phát triển. Hai chân anh bé xíu cử động rất khó khăn. Khi ngồi một chỗ,anh có thể làm một số việc cá nhân như: gấp quần áo, lau ấm chén để vào tủ. Khi muốn di chuyển, anh phải dùng nạng. Tuy có bệnh nhưng anh rất chăm chỉ làm việc. Em đến nhà giúp anh nấu cám cho lợn ăn. Anh Minh ngồi trên ghế, cắt thân chuối thành đống. Em xúc chuối đã băm đổ vào nồi rồi bắc lên bếp đã gác củi sẵn. Sửa cái nồi cho chắc chắn, em lấy xô xách nước đổ vào nồi. Độ ba xô nhỏ thôi, nước đã gần miệng nồi rồi. Khi em đậy nắp nồi xong, anh Minh nhóm bếp. Bác em, mẹ của anh Minh, trước khi đi làm đã gác sẵn củi và mồi nhen lửa. Anh Minh bật quẹt, mồi lửa đun vào bếp, em dùng quạt, quạt nhè nhẹ. Chút xíu thôi là củi bắt lửa cháy bùng quanh đáy thùng. Hai anh em em ngồi đun củi, chờ nồi cám sôi lục đục. Xong việc, em mang đến cho anh Minh mấy quyển truyện thiếu nhi. Anh Minh thích đọc truyện Sê- lốc hôm, còn em đọc truyện Bảy viên ngọc rồng
Em rất thương anh Minh và quý tính tự học, chăm làm của anh. Mặc dù bị tàn tật nhưng anh giúp đỡ mẹ anh rất nhiều trong việc nhà. Anh Minh là tấm gương siêng năng vui sống mà em học tập. Em rất vui được giúp anh Minh
Thật thà, trung thực trong đời sống
Hôm đấy, em đi chợ mua rau cho mẹ. Hàng cô Hoa là hàng rau lớn nhất chợ. Cô Hoa bán rau củ rẻ và chất lượng nên rất đông khách hàng.
Em chào cô Hoa rồi đưa tờ giấy ghi các món rau mà mẹ đã ghi sẵn cho em. Cô chỉ cho em các loại rau, em tự lựa và để vào túi ni-lông chờ cô tính tiền. Em mua không nhiều, chỉ độ hơn hai mươi ngàn tiền rau. Em đưa cô Hoa tờ giấy bạc năm mươi nghìn. Cô Hoa đếm tiền trả lại. Ơ hay, cô trả lại cho em những hai trăm mười tám ngàn đồng. Có lẽ tờ giấy bạc hai trăm nghìn có màu hơi giống tờ giấy bạc mười nghìn đồng nên cô Hoa nhầm lẫn. Em lễ phép thưa:
– Thưa cô, cô trả lại tiền cho cháu nhầm rồi. Cháu chỉ đưa cho cô năm mươi nghìn thôi mà!
Cô Hoa cầm số tiền em đưa lại, rối rít:
– May quá, cô cảm ơn con. Con thật thà đáng khen lắm!
Cô Hoa trả lại đúng tiền cho em, em vui vẻ ra về.
Trên đường về nhà, lòng em lâng lâng vui lạ. Em vui sướng vì mình đã thật thà không tham lam số tiền cô Hoa trả nhầm. Hôm đó, mẹ rất vui khi nghe em kể lại chuyện.
Tham khảo toàn bộ: Tiếng Việt lớp 4