/tmp/jvuzn.jpg
Bài văn Người bạn ấy sống mãi trong lòng tôi gồm dàn ý chi tiết, 2 bài văn phân tích mẫu được tuyển chọn từ các bài văn phân tích đạt điểm cao của học sinh trên cả nước giúp bạn đạt điểm cao trong bài kiểm tra, bài thi môn Ngữ văn 8.
Đề bài: Người ấy (bạn, thầy, người thân, …) sống mãi trong lòng tôi.
Người xưa thường nói: “Ghét của nào, trời trao của ấy”. Là một học sinh nam nhút nhát tôi chúa ghét những đứa con gái đanh đá, lắm mồm. Thế mà thượng đế nỡ thực hiện lời nguyền ấy khi ngài ân cần trao cho tôi con Hồng “chà và” (vì nó y hệt nhân vật Hồng “chàvà” lớn trong truyện “Hoa hồng xứ khác” của Nguyễn Nhật Ánh) ngày cô giáo xếp cho nó ngồi cạnh tôi để tôi “kèm cặp” cho cho khỏi nói chuyện riêng. Lạy Chúa! Một con người như nó (đanh đá, chanh chua) thế mà nhiều lúc nó lại có một tấm lòng nhân hậu, vì bạn bè đến thế. Có lúc nó đã làm tôi phải đau khổ đến “gầy gò” suốt bao tháng trời rồi cũng chính nó đến với tôi, giúp đỡ tôi hết lòng khi tôi gặp khó khăn…
Đúng là “nhất quỷ, nhì ma, thứ ba con Hồng”. Nó mới đến lớp có mấy bữa mà đã thâu tóm toàn bộ “đội quân con gái” hùng mạnh. Rồi nó hãnh diện lên ngôi ra tay trị bọn con trai “yếu đuối” chúng tôi. Nó là một thằng con trai thì đúng hơn.
Ngồi trong lớp, nó luôn luôn chọc nghẹo tôi, tìm mọi cách để gây chiến với tôi (vì tôi là một thằng béo và lùn nhất lớp). Có lần tôi đứng dậy phát biểu ý kiến, nó bỏ hòn đá vào ghế chỗ tôi ngồi. Lúc tôi ngồi xuống thì… chưa hết, nó còn hằm hè cấm tôi không được mách thầy. Tôi chỉ còn nước nhăn nhó cho qua chuyện. Tôi đã luôn nghĩ không tốt về nó nếu như không có chuyện xảy ra…
Một lần tôi ốm khá nặng, phải nghỉ phép nằm bẹp ở nhà. Chiều hôm đó, thật lạ lùng, nó đến thăm tôi và mang theo một túi quà. Lúc này trông nó hiền ơi là hiền:
– Cậu cố ăn cho khỏe để mà đi học, bài vở tớ chép hộ cậu, đừng ngại.
Tôi trố mắt nhìn nó như đang nhìn người ngoài trái đất. Sao hôm nay nó dễ thương đến vậy? Bây giờ thì nhất định nó không là “con trai” nữa.
– Thôi đùa thế đủ rồi, ta lấy sách ra học nhé! Cậu cố gắng, có gì không hiểu cứ hỏi tớ.
Nói là làm, nó nhanh nhẹn lấy sách giảng cho tôi, đầu tiên là môn Toán (ốm mà nó bắt tôi phải tính toán) nó ra lệnh cho tôi như cô giáo vậy. Nó hỏi bài, tôi trả lời. Tuy mệt nhưng tôi cũng cố gắng để khỏi phụ lòng nhiệt tình của nó.
Nó cười tươi hài lòng vì cậu “học trò” ngoan ngoãn. Nhìn nó, bất giác tôi cũng bật cười.
– “Bây giờ đến môn Địa…” Nó nhắc và cứ lăm lăm cây thước.
– Môn này khó quá, tớ không học được đâu.
Bố Hồng dạy địa lý nên nó giỏi môn này ghê. Tên nước, tên sông nó nhớ như in. Tôi nghe nó giảng mà chỉ biết lắc đầu, lè lưỡi. Tôi đành lòng chịu sự chi dẫn của Hồng vậy. Một lát, thấy tôi mơ màng, nó bực tức:
– Cậu nhắc lại thót tim (“như kẻ ăn vụn bị mẹ bắt được vậy):
– Ơ… ơ Thái Bình Dương là đại dương lớn nhất còn Bắc Băng Dương là đại dương… ơ… là đại dương nhỏ nhất!
– Lần sau cậu chú ý hơn nhé! Mặt nó giãn ra cho đến lúc về. Nó đi rồi mà giọng nói nhiệt tình, đôi mắt vừa nghịch ngợm, vừa dịu dàng còn đọng mãi trong tôi. Tôi thầm nhủ: “Hồng chà và ơi! Thôi tao chả ghét mày nữa đâu!”.
Hai tuần sau tôi đi học được. Nhờ Hồng mà tôi theo kịp bạn bè, thầy giác không phải phụ đại thêm. Một hôm tối đánh bạo hỏi nó:
– Vì sao mà cậu tốt với tớ quá vậy?
Nó nhoẻn miệng cười, nụ cười của nó rạng rỡ và chân thành:
– Vì cậu là bạn của tớ, Thắng ạ.
Giờ đây, ngồi cạnh nó, nó vẫn còn chọc nghẹo tôi nhưng đã dịu dàng hơn trước rất nhiều. Những lúc tôi tức nó thì nụ cười rạng rỡ hôm nào của nó lại hiện vè làm dịu lòng tôi – Nụ cười tình bạn.
Nếu ai hỏi tôi về một người quan trọng trong lòng mình thì ngoài bố mẹ, người đầu tiên mà tôi nghĩ đến chính là bạn thân của tôi – một cô gái đáng trân trọng. Tuy giờ đây tôi không còn được gặp hay được nhìn cậu ấy nữa nhưng có lẽ trong tim tôi cậu ấy luôn sống mãi.
Cô bạn thân của tôi là Mi – một cô bé xinh xắn đáng yêu và có một nghị lực sống phi thường, không may mắn Mi đã bị nhiễm HIV do lây truyền từ mẹ. Tuy vậy Mi không hề oán trách mẹ của mình mà ngược lại, Mi luôn cảm thấy biết ơn vì mẹ cậu ấy đã chấp nhận ra đi để có thể sinh Mi ra đời. Mi sống và lớn lên trong tình yêu thương và sự đùm bọc của bà ngoại. Vì biết Mi bị HIV nên không ai chơi với Mi, cậu ấy luôn một mình, hơn thế còn bị mọi người chỉ trích, xa lánh và miệt thị. Tôi là người bạn đầu tiên và có lẽ là cuối cùng của cậu ấy. Tôi nghĩ thật bất công khi mọi người đều xa lánh cậu ấy. Mi cũng chỉ là một con người bình thường, cũng có quyền sống như một người bình thường. Chính vì lẽ đó tôi đã chủ động làm quen với Mi. Cậu ấy rất vui vì có tôi làm bạn. Chơi với Mi tôi học được vô vàn điều quý giá trong cuộc sống.
Mỗi ngày tôi đều qua rủ Mi đi học, cùng nhau đạp xe tới trường, cùng nhau học tập, tôi thấy từ khi chơi với nhau cả tôi mà Mi đều cảm thấy rất vui. Chúng tôi thường rủ nhau đi chơi vào những ngày nghỉ, cùng nhau ôn tập để chuẩn bị cho những bài kiểm tra. Vì căn bệnh quái ác nên Mi lúc nào cũng đau và rất yếu, nhưng tôi thấy ở cậu ấy một nghị lực sống phi thường. Vì không muốn tôi lo lắng, Mi chưa bao giờ kêu đau đớn với tôi. Tôi biết cậu đang chịu đựng một mình. Ở nhà Mi thường hay phụ giúp bà ngoại trồng rau, cho gà ăn… Tôi thấy Mi là một cô bé bình thường, bạn ấy không chỉ ngoan ngoãn, chăm chỉ mà còn rất vui tính nữa, chẳng có lí do gì để xa lánh và miệt thị cả. Chính vì vậy tôi càng trân trọng và quý mến Mi hơn. Chúng tôi chơi với nhau và đã có biết bao kỉ niệm đẹp.
Vào một ngày thứ bảy, Mi phải đi bệnh viện cấp cứu vì căn bệnh của mình, tôi vô cùng lo lắng, trong lòng tôi lúc nào cũng mong cậu ấy bình an và không sao hết. Số lần đi bệnh viện của Mi rất nhiều. Bình thường cậu ấy chỉ đi một hai ngày lại về nhà nhưng lần này gần một tuần rồi tôi chưa thấy Mi trở về. Tôi đánh liều đi xe bus lên thăm Mi, vào phòng bệnh, trông Mi yếu ớt và xanh xao quá nhưng cậu ấy vẫn mỉm cười:
– Tớ chẳng sao cả, tớ sắp được về nhà chơi với cậu rồi!
Tôi lau vội giọt nước mắt:
– Đúng vậy, cậu phải trở về nhà rồi đi chơi với tớ nữa
Một lúc lâu sau tôi phải ra về, trong lòng rất buồn và mong Mi sẽ sớm khỏe lại. Thế nhưng, chỉ một ngày sau đó, tôi nhận tin Mi đã qua đời. Tôi không tin vào sự thật ấy, Mi không thể bỏ tôi mà đi được, cậu ấy còn chưa cùng tôi đi chơi, cậu ấy còn phải đi học nữa mà… Thời gian qua đi, tôi cũng quen dần với việc Mi không còn cùng tôi đi học nữa, nhưng mỗi khi đi qua nhà cậu ấy, tôi luôn có cảm giác Mi vẫn dõi theo tôi trên mọi con đường.
Cô bạn thân của tôi chưa hề mất đi, cậu ấy vẫn luôn sống, vẫn luôn dõi theo tôi từng ngày. Mi vẫn sẽ mãi là cô bạn mà tôi trân trọng nhất, người dạy cho tôi rất nhiều điều và mang đến cho tôi sức mạnh, niềm tin. Mi luôn sống mãi ở trong tim tôi – mãi mãi là như thế!