/tmp/ummar.jpg
Bài văn Kể lại câu chuyện Cô bé bán diêm của An-đéc-xen gồm dàn ý chi tiết, bài văn phân tích mẫu được tuyển chọn từ các bài văn phân tích đạt điểm cao của học sinh trên cả nước giúp bạn đạt điểm cao trong bài kiểm tra, bài thi môn Ngữ văn 8.
Đề bài: Là người chứng kiến cảnh cô bé bán diêm trong đêm giao thừa, em hãy kể lại câu chuyện cô bé bán diêm của An-đéc-xen
Trong cuộc sống này, có biết bao nhiêu mảnh đời bất hạnh, có nhiều con người khổ quá, đáng thương quá! Tôi – một tiểu thần tiên biết tuốt – đã nhận ra điều này khi có dịp chứng kiến một cảnh tượng hết sức đau lòng: trong đêm giáng sinh, thời tiết vô cùng khắc nghiệt, ngoài đường tuyết đã phủ đầy, vậy mà mà có một cô bé vẫn lang thang để bán những que diêm trước khi khi giao thừa tới.
Một cô bé với dáng người nhỏ nhắn, quần áo mặc phong phanh với đôi chân trần, hai tay em ôm lấy những hộp diêm. Em đi bán trong đêm giao thừa – thời khắc mà đáng lẽ em phải được ở nhà nhà quây quần với gia đình để đón chào một năm mới. Trời lạnh như cắt, vậy mà cô bé vẫn phải vừa đi vừa bán những bao diêm. Hoàn cảnh của em vô cùng khó khăn khi mẹ mất, bà nội qua đời và em phải ở với bố – người bố khó tính, lúc nào cũng mắng chửi nên em phải đi bán diêm để kiếm sống.
Trong đêm trời lạnh lẽo, khi hai bàn chân đã sưng hết cả lên, em bé vẫn phải đi rao khắp các phố. Em cố đi dưới những mái hiên cho đỡ tuyết, đỡ lạnh. Em vừa đi vừa rao mời nhưng vẫn chẳng ai chịu mua cho em lấy một bao diêm. Tuyết càng lúc càng rơi nhiều, trời càng ngày càng lạnh giá, em bé đã mệt rồi, muốn trở về nhà nhưng lại sợ hãi khi người bố luôn đay nghiến và mắng chửi, em lại tiếp tục cố gắng, mong sao bán được hết diêm. Trên đường phố, em nhìn thấy những ngôi nhà với cách bày biện rực rỡ trang hoàng và rất nhiều món ăn ngon. Em thèm cái cảm giác được sống trong gia đình, lúc này, em dường như cảm thấy rất đói và mong ước được sống trong một gia đình hạnh phúc hiện lên qua ánh mắt.
Tuyết rơi rất nhiều, lạnh quá, em núp vào giữa hai dãy nhà để tránh gió, em lấy một que diêm, quẹt thử để sưởi ấm. Que diêm sáng lên, trước mắt em hiện ra là chiếc lò sưởi, nhưng chỉ một lát, que diêm chợt tắt. Em đánh liều quẹt cây diêm thứ hai, khi cây diêm sáng lên, trước mặt em hiện ra là một bàn với rất nhiều những món ăn ngon, em mong ước được ngồi ăn trong ngôi nhà thân thuộc của mình với những người thân yêu, nhưng rồi cũng chỉ một lát, que diêm lại tắt. Em quẹt que diêm thứ ba, trước mắt em là cây thông Noel và nến rực rỡ, em mong ước được đón tết trong ngôi nhà của mình mình, thế mà que diêm lại chẳng cháy mãi. Lần thứ tư quẹt diêm, em nhìn thấy bà nội nhìn em cười, em mong được bà che chở và yêu thương như ngày còn sống. Cuối cùng, em đã quẹt hết tất cả những que diêm của mình, bà hiện lên và dang rộng vòng tay đón em đi, lúc này, em không còn cảm thấy lạnh lẽo già cô đơn nữa, vẻ mặt em hạnh phúc và ấp áp vô cùng.
Hôm sau, mọi người đi qua đường một cách lạnh lùng và thờ ơ, em bé bán diêm đã nằm chết bên cạnh giỏ diêm của mình. Ngay cả cái chết của em cũng thê thảm quá, người ta không hiểu vì sao em chết và có lẽ cũng chẳng muốn hiểu. Họ chẳng thể biết rằng sự thờ ơ vô tâm của họ cũng là một phần dẫn đến cái chết bi thảm của em. Nếu họ bỏ tiền ra mua giúp em một, hai bao diêm thì có lẽ bây giờ em có thể đã có một cái tết bên gia đình. Nhưng suy cho cùng, cái chết lại khiến em cảm thấy hạnh phúc, em được trở về với bà, đó là cách để giải thoát sự khốn cùng của em ở cuộc sống hiện tại.
Một tiểu thần tiên biết tuốt như tôi, dù biết trước mọi thứ, nhưng sao vẫn cảm thấy câu chuyện về em bé bán diêm đó đau lòng quá! Loài người có thể đối xử với nhau tốt hơn không, có thể yêu thương nhau nhiều hơn không, có thể để cho những đứa trẻ như em bé bán diêm kia hạnh phúc hơn không? ….