/tmp/mzlsg.jpg
Bài văn Kể lại một câu chuyện đáng nhớ của bản thân gồm dàn ý chi tiết, 2 bài văn phân tích mẫu được tuyển chọn từ các bài văn phân tích đạt điểm cao của học sinh trên cả nước giúp bạn đạt điểm cao trong bài kiểm tra, bài thi môn Ngữ văn 9.
Đề bài: Kể lại một câu chuyện đáng nhớ của bản thân, trong đó có sử dụng yếu tố nghị luận và miêu tả nội tâm.
Đã lâu tôi chưa được về thăm quê. Bố đi công tác ở đảo xa. Ông bà nội đã mất.
Gần Tết mà bố tôi vẫn chưa về. Sáng 27 tháng Chạp, mẹ nói với hai con “Chiều nay ba mẹ con mình về quê, đi thăm mộ ông bà…” Bé Lan reo lên còn tôi thì nao nao, buồn vui khôn tả xiết. Tôi nhẩm tính: “Ông mất đã hơn tám năm, bà thì đã đi xa gần sáu năm…” Hình ảnh ông nội mái tóc bạc phơ, chòm râu dài, giương mặt hồng hào phúc hậu ngồi uống trà với khách; hình ảnh bà nội ôm hai cháu vào lòng, kể cho các cháu nghe bao chuyện cổ tích….tôi như thấy hiển hiện trước mắt mình. Nước mắt tôi ứa ra.
Đoạn đường dài hơn 30 cây số, xe máy mẹ đi chỉ hơn một tiếng đồng hồ là về tới quê. Làng Văn Xá quê nội trải rộng một màu xanh lúa chiêm xuân. Cò trắng ở đâu bay về sao nhiều thế? Cây đa cổ thụ xanh um, ngôi đình cổ mái ngói rêu phong, dòng sông Tam Thê lặng lờ trôi, trâu bò hiền lành gặm cỏ trên đê….Cảnh vật thân quen, đáng yêu lạ. Tôi càng ngắm nhìn càng bâng khuâng.
Ngôi nhà ngói năm gian của ông bà nội thương yêu vẫn còn đó. Tôi cảm thấy vắng vẻ. Chú, thím Lợi và ba em Nhân, Hòa, Thái vui vẻ, tíu tít đón ba mẹ con tôi. Nhân đã học lớp bốn. Hòa đã học lớp ba. Thái học lớp một. Cả ba đều học giỏi, rất vui mừng khi nhận quà và tiền mừng tuổi của bác Nga. Chỉ có một cái cặp sách, hai em đều nhường lại cho Nhân. Nghe bác nói: “Bác sẽ gửi túi sách về cho hai cháu để đi học….“. Hai em Hòa và Thái reo lên!.
Sau bữa cơm ở nhà chú thím, ba em nhỏ đưa hai chị ra thăm vườn. Qua cây cau, cây cam, cây bưởi, tôi đứng lặng. Qua bờ ao, luống rau, tôi đi chậm lại. Tôi tưởng như ông bà đang nói khi nghe gió lao xao, thì thầm: “Cây cỏ cũng có tình, có nghĩa đấy cháu ạ!“…
Đêm đó, nằm ngủ trên giường bà, tôi thao thức mãi. Tám, chín năm về trước, bà vẫn ôm ấp và ru tôi ngủ trên chiếc giường này….
Sáng hôm sau, ba mẹ con tôi thao chú thím :ợi và ba em đi ra nghĩa trang thăm mộ ông bà. Mộ ông bà đã được xây vuông vắn, nhưng trên đỉnh mộ vẫn mọc nhiều cỏ xanh. Bố mẹ tôi và chú Lợi đã làm đúng lời căn dặn của ông bà trước lúc ông bà về lão: ” Xây đắp mộ ông bà cần giản dị, đừng có phô trương. Phải lo cho các cháu học giỏi và hiếu thảo. Được như vậy là ông bà ở thế giới bên kia sung sướng lắm rồi.!”
Khiêm tốn, giản dị, chất phác là nếp sống của ông bà nội. Cha mẹ tôi vẫn nhắc nhở chị em tôi thế.
Mẹ và chú Lợi bày hương hoa lên mộ ông bà, thắp hương và khấn vái. Mẹ khóc và chị em tôi cũng khóc. Cả ba đứa em cũng khóc theo.
Nắng lên. Cảnh nghĩa trang trong làn khói hương u huyền càng trở nên vắng lặng. Tôi man mác buồn khi cắm nén hương lên mộ ông bà. “Bà ơi, ông ơi! Bố cháu đi công tác xa chưa về kịp. Ba mẹ con cháu về thăm ông bà, cháu chỉ mong ông bà vui…” – Tôi thầm khấn. Nước mắt cứ chảy dài trên má…
Tết năm nay sắp đến. Bóng chiều xuống trầm trầm. Nhìn bàn thờ ông bà, tôi lại nhớ về lần về thăm quê thời còn học lớp Bảy.
Tôi đã từng nghe ở đâu đó nói rằng, cuộc đời mất đi tình bạn cũng như thế giới mất đi ánh mặt trời. Quả thực đúng như vậy, mỗi chúng ta ai chẳng có bạn bè, chẳng có một người tri âm tri kỉ, có thể trao gửi mọi tâm tư, tình cảm. Và tôi cũng vậy, người bạn thuở ấu thơ của tôi, người luôn kề vai sát cánh trong mọi hành trình mà tôi chẳng thể quên, Ánh Phương. Với Phương tôi đã có biết bao kỉ niệm đẹp đẽ, đẹp nhất chính là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau.
Còn nhớ năm ấy, tôi và cả gia đình chuyển đến một xã nhỏ của tỉnh Lào Cai. Miền quê nghèo, hẻo lánh làm tôi vô cùng buồn bã, chán nản. Ngày đi học đầu tiên đối với tôi quả là một ngày dài nhàm chán. Khi ấy tôi học lớp 4, cái độ tuổi ẩm ương, tha thiết nhớ thầy cô, bạn bè của mái trường cũ nên tôi chẳng hề muốn đền ngôi trường có phần tồi tàn này.
Mẹ đưa tôi đến trường và đợi đưa tôi đến tận tiết học đầu tiên và trao tôi cho cô giáo, mẹ mới trở về đi làm, có lẽ mẹ cũng hiểu những suy nghĩ của tôi. Khi mẹ đi rồi, chỉ còn mình tôi cô đơn, trống trải, đứng trên bục giảng, bên dưới là bao con mắt hướng lên, tò mò nhìn tôi. Sau khi chào hỏi, tôi lặng lẽ trở về bàn. Giờ ra chơi cũng không nói chuyện với bất cứ ai, mọi sự làm quen của các bạn đều làm tôi khó chịu, có lẽ vì thế mà các bạn đâm không thích tôi. Ngày đầu tiên nặng nề trôi qua. Đến ngày thứ tư, tôi vô tình làm đổ mực vào vở bạn bên cạnh mà không xin lỗi, nên bạn bên cạnh đã đứng lên đánh tôi một cái vào má. Tôi sợ hãi, chỉ biết đứng im. Đúng lúc ấy một cô gái từ đâu xuất hiện ngăn cậu con trai kia lại. Nước mắt tôi nhòe đi, chỉ biết có đôi bàn tay bé xíu, vẫn còn vương mùi chua chua của mồ hôi trên cơ thể lôi tôi đi khỏi đám đông đám xúm lại đó. Cô bạn ấy kéo tôi ra bãi cỏ sau trường, để kệ tôi nức nở cho đến lúc nín hẳn.
Lúc này tôi mới nhìn thấy rõ bạn, khuôn mặt ngăm đen, mắt hai mí rõ, cái mũi hơi tẹt và đôi môi bé xíu màu đỏ. Ánh mắt rất rắn rỏi, cương nghị. Bạn người hơi gầy, hai chiếc má hơi hóp lại. Mái tóc tơ óng ả, màu nâu nâu có lexdo đi phơi năng nhiều. Nhưng cả khuôn mặt vẫn rất thanh tú và xinh xắn. Phương mặc bộ quần áo đã cũ sờn, sau lưng đã có vài vết vá lại. Có đến tận bây giờ mỗi khi nhớ lại hình ảnh đó, tôi không thể nào kìm nén được cảm xúc bản thân mà rơi nước mắt.
Thấy tôi nín bạn mới quay sang hỏi tôi:
– Thế nào đã hết khóc rồi hả? Thôi nín đi, mới có chút mà đã học rồi.
Tôi vẫn ấm ức, nghèn nghẹn, mãi mới thốt thành tiếng:
– Cảm ơn cậu nhé. Mà vì sao cậu giúp tớ thế?
– Có gì đâu mà cảm ơn. Tớ cũng mới chuyển đến đây được 2 năm thôi, ban đầu tớ cũng ghet nơi này lắm, nhưng lâu dần thấy mọi thứ cũng hay hay, đáng yêu. Tớ chơi với các bạn và thấy họ rất tốt. Nên tớ không còn khép mình nữa.
– Nhưng tớ ghét những người ở đây lắm. Tôi hét lên trong sự tức giận.
Phương nhẹ nhàng khuyên: Nếu cậu không chơi với mọi người sao có thể biết họ có những điểm gì tốt? Rồi Phương nhìn sâu vào mắt tôi không nói gì thêm. Tôi lặng người đi vì những lời nói đó. Và ánh mắt của Phương đã giúp tôi hiểu ra biết bao chuyện, mà lời nói có lẽ cũng không thể nói hết.
Những ngày sau đó, tôi bám Phương như hình với bóng. Phương dạy tôi nhiều thứ mà vốn một đứa trẻ con thành phố không bao giờ được biết đến: mò cua, bắt ốc, lội đồng, thả trâu, thả diều,… Tôi cũng dần trở nên hòa đồng với mọi người hơn. Thấy các bạn trong lớp ai cũng đáng yêu, hiền lành, tốt bụng ngay cả người bạn đã từng tát tôi khi tôi làm đổ mực vào sách cũng không phải là người xấu. Bạn nóng tính nhưng rất lương thiện, luôn cười và hay giúp đỡ những người xung quanh. Chơi lâu với Phương tôi mới biết, nhà Phương chỉ còn hai mẹ con, bố bạn mất khi làm phụ xây trên thành phố, hai mẹ con trở về quê nội làm ăn sinh sống. Mẹ Phương bán rau cỏ kiếm sống và nuôi Phương khôn lớn. Bởi vậy, dù con bé nhưng Phương đã suy nghĩ chín chắn và già dặn hơn chúng tôi rất nhiều.
Giờ đây tôi và cả gia đình đã chuyển về thành phố sinh sống. Tôi không còn được bên Phương và những cô cậu bạn ấy nữa. Nhưng những tháng năm đẹp đẽ đó tôi sẽ chẳng thể nào quên. Đến giờ tôi và Phương vẫn duy trì liên lạc với nhau, bằng thư tay, nghe có vẻ lạ, nhưng chúng tôi muốn nhìn thấy nét chữ của nhau. Bởi thấy chữ chính là thấy người.
Lần đầu tiên gặp gỡ đó đã để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng tôi. Không phải bởi ngoại hình mà bởi một cá tính rắn rỏi, kiên cường, một con người có trái tim ấm áp. Phương cũng cho tôi một bài học về sự hòa đồng trong tập thể. Cho tôi biết được tình yêu, tình cảm ấm áp ở một vùng quê nghèo khó nhưng giàu tình người. Cảm ơn, cô bạn thuở ấu thơ của tôi – Ánh Phương.